Lúc này, bao nhiêu sức lực của Tranh Nhi đều vùng dậy, cô cắn vào vai của Hứa Mộ Nhiên, đay nghiến đến máu tươi chảy ròng ròng, hắn vẫn không buông tay, lực xiết mạnh dần theo cú cắn của Tranh Nhi.
Mặc kệ cơn đau, tay đỏ ửng, Tranh Nhi không hành hạ được hắn, tự cắn môi mình nhịn cơn đau, dứt khoát rút tay ra, làm cổ tay trái của cô bị trẹo.
" Á !!! " Tranh Nhi kêu thét lên một tiếng, cực lực đạp vào chỗ đó của hắn lần nữa.
Hứa Mộ Nhiên lần này có phòng bị, giữ được chân Tranh Nhi kéo cô về phía hắn, một tay bóp lấy mặt cô, một tay giữ cánh tay phải của cô, dùng thân to lớn khóa thân cô.
" Hàn Tranh Nhi, em dám làm mình bị thương ! " hắn gắt gỏng giọng nói đanh thép bổ vào tai cô, xót xa trước hành động ngu ngốc.
Tranh Nhi trong cơn uất hận, chẳng màng đến cơn thịnh nộ của hắn, gắt gỏng từng tiếng lớn vào mặt hắn.
" Hứa Mộ Nhiên đồ cặn bã ! Đồ âm hồn bất tán
Tôi căm hận anh Hứa Mộ Nhiên !!! " cô phùng mang trợn mắt, mùi máu tanh tưởi lấp đầy trong khoang miệng cô.
Giờ phút này, nổi đau thể xác vốn không bằng mối hận trong lòng cô, Hứa Mộ Nhiên hại cô rơi vào bi kịch, còn bắt cô phải chết, không cho cô được yên thân, muốn kéo cô về cái địa ngục của hắn.
Thử hỏi, cái mà hắn nói là yêu, có thật sự là tình yêu không ?
" Hứa Mộ Nhiên tên ác ma như anh vốn không có tình cảm ! Anh vốn không có tình yêu !!! " Tranh Nhi hét lớn, máu dồn lên não khiến cô mất kiểm soát, mặc kệ cánh tay bị trẹo của mình, dùng nó đánh vào từng múi cơ săn chắc trước mặt.
Đánh cái nào cô khóc nức nở cái đó, Hứa Mộ Nhiên bắt tay cô lại, bị cô chọc điên tiết hắn cũng bổ vào lỗ tai cô giọng nói thét ra lửa.
" Im ngay !
Tôi nói tôi yêu là yêu ! Không có hai lời !
Tại sao em không chịu hiểu chứ ? Tại sao ?
Tất cả tình yêu của tôi đều cho em ! Hàn Tranh Nhi ! "
Dứt lời, Hứa Mộ Nhiên không cho Tranh Nhi có cơ hội phản bác, cưỡng hôn cô lần nữa, cô chống chế, hắn lại càng điên cuồng hơn, luồng tay vào váy của cô, xé rách chiếc quần lót.
Những hình ảnh kinh hoàng, sống trong Hứa gia ù về trong đầu Tranh Nhi, tâm trí cô trở nên hỗn loạn, sợ hãi tới cực điểm.
Hứa Mộ Nhiên lúc nào cũng như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày, chiếm đoạt Tranh Nhi thô bạo trong nhiều tiếng đồng hồ, đến nỗi cô tưởng chừng như đã chết đi.
Xong việc, cô chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hắn lại tiếp tục dày vò thân xác cô, ép cô mang thai.
Vì vậy, ngay thời điểm này, cô sợ hãi biết bao, run rẩy, hai bàn chân tê dại, khổ sở tách khỏi môi hắn, đẩy lùi người ra phía sau.
Kệ cô xa lánh, ghét bỏ, Hứa Mộ Nhiên vẫn nhất quyết kéo cô, đè chặt dưới thân hắn, rồi lại đem cô lật úp xuống giường, thô bạo lột sạch áo sơ mi, cả chiếc váy duy nhất che đậy cơ thể của cô.
Thiếu nữ mơn mởn xuân sắc, trần trụi liên tục vùng vẫy phía dưới, khiến hai mắt Hứa Mộ Nhiên mờ dần đi.
Phần bụng nhạy cảm lập tức trướng lên, vô cùng khó chịu, nhất thời chỉ muốn phát tiết ngay tức khắc.
Hắn đưa tay vuốt ve cơ thể của cô, cười nhạt chế giễu.
" Hồ ly nhỏ, tên Đường Ân đó đã chạm vào em chưa ? "
* Bốp *
Hứa Mộ Nhiên nghiêng mặt, trên da mặt săn chắc của hắn còn in hằng dấu tay đỏ lự của Tranh Nhi.
Đoạn, Hứa Mộ Nhiên với dứt câu, chọc đến lòng tự trọng của một người phụ nữ, Tranh Nhi mất khống chế, quay sang tát thẳng vào mặt hắn.
Hai mắt phượng đỏ rực, cô căm hận hắn, kẻ đã váy bẩn cô, còn buông lời sỉ nhục.
" Hứa Mộ Nhiên đồ hèn hạ ! Anh nghĩ tôi giống anh sao ?
Cưới nhiều vợ để thỏa mãn dục vọng ?
Tôi nói cho anh biết, cả đời này của tôi chỉ có mình Hoắc Tuấn là chồng !
Anh có được thân xác tôi cũng là anh dùng thủ đoạn chiếm lấy thôi " Tranh Nhi tức điên, phản bác lời nhục mạ.
" Hahaaa "
Hứa Mộ Nhiên ngửa cổ cười lớn, nghe những lời minh bạch của Tranh Nhi làm lòng hắn hớn hở, biết được cô vẫn giữ thân suốt hai tháng qua, càng khiến hành động của hắn vô cùng hung hăng.
Vồ tới bóp lấy cổ Tranh Nhi ở dưới nệm, hắn lướt cặp mắt háo sắc khắp người cô, ngẫm nghĩ.
Âu cũng phải, bởi đường đường là một con người có quyền có thế như Hứa Mộ Nhiên lại mới chỉ quan hệ nam nữ duy nhất với một người.
Chính là cùng với Tranh Nhi, mặc dù nói hắn có tận 4 người vợ, thỏa sức chơi đùa, nhưng họ ngay cả nắm tay hắn còn chẳng ngó ngàng thì lấy đâu ra chuyện vợ chồng.
Còn đối với miệng đời, do họ thấy vậy, một đồn mười, cho nên dẫn đến việc ai cũng nghĩ hắn cưới nhiều vợ để thỏa mãn dục vọng.
Hứa Mộ Nhiên chẳng ngại bị người đời xỉa xói, chỉ cần bản thân hắn biết người hắn dành sự yêu thương là Hàn Tranh Nhi, như thế đã đủ.
" Hoắc Tuấn chết rồi !
Không ai chạm vào em ngoài tôi đâu !
Em đừng quên, em giờ là tứ phu nhân của tôi " hắn dùng lời lẻ đê tiện, đâm vào nỗi đau của Tranh Nhi.
" Không...!" cô khóc không ra hơi, bàn tay bấu chặt lên ga giường, đôi chân thon dài bị người đàn ông thô bạo phía trên tách rộng ra.
" Không được, Hứa Mộ Nhiên !
Tôi van xin anh ! Đừng làm vậy...!" Tranh Nhi nấc nghẹn từng hồi.
Vùng ngực đẫy đà liên tục bị đôi bàn tay thô ráp kia xoa bóp tới ửng đỏ, nghe lời van xin khẩn khoản của cô, Hứa Mộ Nhiên không một chút động tâm, còn kéo hai chân cô quấn quân hông hắn, đằng sau lớp quần xanh đen là thứ đáng sợ ngày nào xâu xé Tranh Nhi.
Hứa Mộ Nhiên cố tình cúi đầu xuống, gằn giọng nói chậm từng tiếng.
" Muốn tha ?
Vậy thì em mang thai đi ! Tới lúc đó tôi cho em nghỉ ngơi ! "
" Anh...anh đừng ép người quá đáng ! Đồ hạ lưu ! " Tranh Nhi giãy nảy, kéo chăn che lấy cơ thể trần trụi, uất ức mắng nhiếc.
Hứa Mộ Nhiên càng thêm đắc ý, nhún vai nói thẳng.
" Vậy thì hãy ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi mà phục vụ đi ! "
" Em là vợ tôi, sinh con cho tôi là lẽ đương nhiên
Em không có quyền từ chối ! "
Dứt câu, Tranh Nhi bị hắn đè chặt cứng dưới thân, cánh tay phải mềm mại quơ quào loạn xạ, Hứa Mộ Nhiên giống như con hổ đói, cứ thế dày vò hai bầu ngực căng tròn của cô, đến nỗi làn da trắng nõn đỏ ửng lên, in hằng những dấu tay gân guốc.
Sau một hồi ép hôn triền miên khiến bờ môi căng tròn của Tranh Nhi sưng đỏ, Hứa Mộ Nhiên ngửa cổ lên, dùng tay chỉ xuống dưới, đe dọa.
" Có nhớ nó không ? Thử chút mùi vị của nó nhé ! "
" Không ! " Tranh Nhi sợ hãi, lắc đầu lia lịa.
Khi trước, cô đã bị Hứa Mộ Nhiên chơi đùa tới sức cùng lực kiệt, lần này cô sẽ chết vì đau đớn mất.
Trong lúc Hứa Mộ Nhiên bắt đầu đưa tay cởi quần, Tranh Nhi lấy hết can đảm, chộp lấy bình hoa đặt trên bàn ngủ, dùng lực đập thật mạnh lên đầu hắn.
* Choảng *
Bình hoa vỡ tan, từng mảnh sắc cứa lên da đầu đối phương, máu đỏ bắt đầu nhỏ xuống, rơi cả lên cơ thể trần trụi của Tranh Nhi nằm ở phía dưới.
Nhân lúc Hứa Mộ Nhiên đờ đẫn, Tranh Nhi co chân đạp mạnh lên bụng hắn, sau đó thừa cơ toan nhảy xuống giường.
" Hàn Tranh Nhi, em dám đánh tôi ! "
Hứa Mộ Nhiên gắn giọng quát lớn, không màng đau đớn trên đỉnh đầu, tóm lấy hai chân Tranh Nhi kéo ngược trở lại.
" Á, đồ ác ma, bỏ tôi ra ! "
Để trừng phạt cô, Hứa Mộ Nhiên tàn bạo dang rộng hai chân Tranh Nhi, sau đó trực tiếp đâm thẳng vào trong người cô từ phía sau.
Tranh Nhi đau đớn gồng lưng la hét, nhưng người đàn ông hung bạo kia vẫn liên tục luận động trên thân cô.
Mỗi một lần tấn công, Hứa Mộ Nhiên đều dùng lực mạnh nhất có thể, hắn với tay đè chặt lên tấm lưng thon thả của cô, lúc nhẹ, lúc mạnh theo cảm hứng.
Tranh Nhi bị hắn xoay trong đủ mọi tư thế, khổ sở khóc nấc lên từng hồi, gương mặt hoàn hảo không góc chết của Hứa Mộ Nhiên dính máu, càng khiến hắn trở nên hung bạo hơn.
" Đau quá ! Hứa Mộ Nhiên, tôi van anh !
Dừng lại đi ! " Tranh Nhi lí nhí, thở thoi thóp, không còn sức chống đối.
Hứa Mộ Nhiên hành hạ cơ thể mỏng manh của cô hết lần này tới lần khác, đến khi hắn gầm lên một tiếng hả hê, mới rời khỏi người cô.
Chân tay Tranh Nhi run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra ướt đầm, cô nằm im trên giường, khắp nơi đâu đâu cũng là những dấu vết xanh tím, còn chưa kịp tỉnh, lại cảm nhận cơ thể châm chích khó chịu.
" Hứa Mộ Nhiên...!" cô hướng mắt mệt mỏi xuống dưới.
Người đàn ông lãnh khốc kia đang hôn lên bụng cô, phần chân cô nhạy cảm, bị thứ to lớn kia cọ vào, làm cô thêm run sợ.
Tranh Nhi biết Hứa Mộ Nhiên làm chưa đủ, hắn vẫn còn muốn vắt kiệt sức lực của cô.
" Hồ ly nhỏ, em bỏ tôi chăn đơn gối chiếc hai tháng nay...
Thật sự tôi nhớ em đến phát điên rồi...!" hắn thều thào, luồng tay xuống cặp mông căng tròn, nâng lên.
Cả mặt hắn chúi xuống tư mật của cô, quét chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn qua hai cánh hoa mềm, ngẩn đầu nở nụ cười d.âm dục.
" Hứa Mộ Nhiên đừng...!" Tranh Nhi yếu ớt xin tha.
" Muộn rồi...!" hắn kết câu, trực tiếp đâm xuyên cực mạnh vào trong cơ thể Tranh Nhi lần nữa.
Tiếng hét tuyệt vọng của cô vang khắp phòng, Hứa Mộ Nhiên bám chặt lấy cô, dùng hết sức chiếm đoạt cô, đến khi hắn gầm lên lần thứ hai mới chịu buông tha cho cô.
Hứa Mộ Nhiên mặc lại quần áo, lại trở thành người đàn ông lãnh đạm như vẻ bề ngoài mà hắn luôn thể hiện trước công chúng.
Nếu chỉ nhìn qua, không ai có thể biết đằng sau con người này lại sở hữu thú tính tàn bạo tới như thế.
Hắn lấy chiếc khăn tay, thấm phần máu trên đầu, cúi người nhặt cái áo lên.
" Tranh Nhi, hồ ly nhỏ, về nhà thôi ! "
Nghe tiếng gọi, Tranh Nhi mơ màng hé mắt, bờ môi khô đã tái đi, mấp máy không nói lên lời, Hứa Mộ Nhiên cẩn thận lau người cô, khoác chiếc áo choàng của hắn lên người cô, bồng cô rời khỏi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...