" Hồ ly nhỏ...!" hắn nhỏ giọng gọi cô, pha chút yêu chiều.
Tiếng nói của hắn, lúc thăng lúc trầm, vừa lạnh vừa ấm, cả hơi thở của hắn cũng không khác, cứ âm âm lên bên tai cô.
" Nếu như lúc nãy em chịu nghe lời...
Tôi chắc chắn sẽ tha cho em đêm nay...!" giọng hắn bỗng ngừng, đưa bàn tay lên mặt cô, từ từ quẹt đi những giọt nước mắt sợ hãi.
Ngón tay trỏ của hắn lại di chuyển lên đôi môi mọng của cô, sờ vào đó, còn miết vài cái, tiếp tục nói.
" Bây giờ...tôi không thể tha cho em...
Hồ ly nhỏ, tôi muốn em...!"
" Không ! Ưm ! "
Cái miệng nhỏ của Tranh Nhi chỉ vừa hả ra, Hứa Mộ Nhiên bất thình lình hôn vào nó, khóa môi cô lại, hắn cưỡng hôn cô, nụ hôn cuồng si pha chút chiếm lĩnh.
Đôi tay nhỏ của cô ráng đẩy hắn ra, càng cố gắng hắn càng quá quắc, dùng tay giữ đầu cô, hôn đến mức cô không thở nổi, mặc cho cô cào cáu lên ngực và tay hắn, từng giây trôi qua đầu lưỡi của cô bị hắn ngấu nghiến, khiến hô hấp cả hai dần trở nên khó khăn.
Hắn di chuyển đôi môi xuống chiếc cổ nhỏ, những dấu hôn chưa kịp phai mờ lại chồng chất lên những dấu mới.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi xin anh, tha cho tôi đi...
Chỗ đó...chỗ đó vẫn còn đau lắm ! " Tranh Nhi khóc nấc, nước mắt nhạt nhòa cầu xin hắn.
" Ưm...!" tiếng kêu yêu kiều khổ sở của cô ngân lên.
Hứa Mộ Nhiên cắn vào vành ngực trên nảy nở của cô, tháo ngay chiếc thắt lưng, trói hai tay cô lại, hể cô chống đối hắn sẽ bóp vào eo cô thật mạnh.
" Ngoan đi...em còn lì lợm tôi sẽ làm em đau đấy ! " hắn thì thầm, cảnh cáo cô.
Những giọt nước mắt tủi nhục chảy nhiều đến mức gần như sắp cạn kiệt, Tranh Nhi có gào khóc, chỉ tổ làm tăng thêm cơn hưng phấn trong người hắn.
Hắn thô bạo xé rách chiếc váy cô đang mặc, bên trong cô không mặc đồ lót, thứ duy nhất là chiếc quần nhỏ kia, không lâu trước đó đã bị hắn xé rách.
Cơ thể trần trụi phơi bày trước cặp mặt háu đói của hắn, toàn bộ người cô đều bị hắn thâu tóm vào trong con ngươi, hơi thở của hắn tức khắc chậm lại, từng nhịp rõ ràng, cả gương mặt của hắn cũng đỏ rần rần, ánh mắt long lanh, hoang dã.
" Đẹp thật...!" hắn khen, không giấu nổi dục vọng, thôi thúc phải ăn tươi nuốt sống cô.
Trong mắt hắn, cô là người phụ nữ đẹp nhất, có sức hấp dẫn nhất, là một miếng thịt đắc giá hơn cả hàng tá cô gái tự nhận mình sạch sẽ ngoài kia.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi thật sự rất đau...anh tha cho tôi đi...!" cô nức nở xin hắn, dùng đôi tay bị trói cố che đi những phần nhạy cảm.
Hành động của cô trong mắt hắn như mèo con quậy phá, cô càng né tránh, càng chống đối càng tiếp thêm động lực cho nhân cách ác ma bên trong hắn cưỡng đoạt cô.
Hắn kéo tay cô lên đỉnh đầu, đưa môi ngoạm lấy viên hồng ngọc của cô, tay còn lại của hắn không ở không, vặn vẹo viên hồng ngọc còn lại.
" Ưm...đừng...!" giọng cô nỉ non, ngọt như đường mật rót vào tai.
" Hồ ly nhỏ, ngọt thật ! " hắn ngẩn đầu, nói lời trơ trẽn.
Lỗ tai của hắn thích nghe những tiếng kêu kiều mị đó của cô, tiếng kêu càng lớn càng kích thích hắn, cố tình bẹo bầu ngực căng mẩy của cô, hai viên hồng ngọc bị công kích đến mức se cứng.
Tay của hắn rất nhanh, rất thuần thục, tự cởi từng chiếc cúc áo trên người hắn, cả thân hình vạm vỡ của hắn lồ lộ trước mắt Tranh Nhi.
Cái thân hình hoàn mỹ đó trong mắt người khác là cực phẩm, còn trong mắt Tranh Nhi lúc này là ám ảnh kinh hoàng.
Trông thấy hắn, cô nhớ lại từng chi tiết bị hắn cưỡng đoạt, buồn nôn và kinh tởm.
" Hồ ly nhỏ, ngoan nào...
Tôi sẽ nhẹ nhàng với em...!" hắn thều thào chất giọng dơ bẩn, quần hắn chỉ vừa kéo xuống tới đầu gối, liền nóng kéo lấy hai chân đang vùng vẫy của cô quấn quanh hông mình.
Vật ấm nóng của hắn, thứ tượng trưng cho đàn ông, sớm căng cứng, to đùng chĩa thẳng vào cô, bàn tay thô ráp của hắn đi xuống tư mật, trêu đùa ở đó.
" Nó ướt thật...!" hắn đưa bàn tay đầy ẩm ướt lên, cho vào miệng hắn, cảm nhận.
Tranh Nhi chứng kiến càng buồn nôn hơn, hành động của hắn thật tởm lợm, b.iến thái, cô ra sức vùng vẫy, cầu xin có, mắng chửi hắn cũng có.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ xấu xa...đừng đụng vào tôi...!"
" Ngoan nào, hồ ly nhỏ !
Tôi chỉ hôn em thôi ! " hắn thều thào, đưa môi dơ bẩn hôn từ bụng cô xuống phía dưới, rồi lại đột ngột chuyển hướng đi lên, mút lấy mút để bầu ngực cô cứ như em bé bú sữa mẹ.
" Hứa Mộ Nhiên đừng mà...!" tiếng cô rưng rức, khóc rất nhiều, nước mắt của cô bị hắn liếm sạch mỗi khi tuông ra.
Tất nhiên, bây giờ hắn đang trong cơn hưng phấn, đâu đủ lí trí nghe lời cầu xin của cô, hắn vẫn lập lại câu nói cũ " Yên nào, tôi chỉ hôn thôi ", hòng lừa Tranh Nhi.
Môi của hắn lại đi xuống tư mật của cô, ngoạm lấy nó, hành động gợi tình như vậy bảo chỉ hôn thôi, làm sao Tranh Nhi có thể tin lời hắn.
Cô phản ứng kịch liệt hơn, nhấc hông ra, hắn lại giữ chặt hơn, đưa lưỡi vào sâu hơn, cô không thể mở trói cho mình, đưa tay xuống dưới muốn đẩy đầu hắn ra.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ lừa đảo...dừng lại ngay...!" cô mắng hắn, tay cô yếu ớt bị hắn bắt giữ ở bên dưới.
Đối mặt với những lời lải nhải của cô, hắn sớm đã quen rồi, vẫn công kích phần dưới của cô ướt đẫm hết ga giường, thấy cơ thể cô đã sẵn sàng, hắn không nói nhiều, một phát thô bạo vào bên trong cô, bách phát bách trúng.
" Ưm...đau quá...!" Tranh Nhi hét lên, ứa nước mắt, cô đau đến tự cắn lấy đôi môi, bật máu.
Phía dưới như bị xé rách, cơn đau làm cơ thể co rúm lại, hai bàn tay bấu vào nhau, tư mật của cô càng thêm bóp chặt vật nam tính của hắn.
" Hồ ly nhỏ, thả lỏng nào...
Tôi chưa vào hết...!" hắn ôm cô, thì thầm bên tai, tư mật của cô quá khít, hắn sắp không kiềm được, nếu cứ như vậy hắn sẽ xuất vào trong rất nhanh.
Hắn đành dùng hành động xoa lấy gáy cổ cô, muốn giảm bớt căng thẳng cho cô, ai dè cô hoảng loạn hơn, co giật cơ thể, cả chỗ đó của cô như khô lại, hắn không còn cảm nhận được sự ướt át, thoải mái.
Cô thật sự rất đau, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cơn đau này gần như chạm đến vạch cái chết.
" Hồ ly nhỏ...!" hắn the thé giọng gọi cô.
Người phụ nữ nhỏ dưới thân hắn không trả lời, cô đang cắn lấy môi mình chịu cơn đau, trông cô bây giờ rất thảm hại.
Hắn cụt hứng hoàn toàn, thu về con quái vật của mình, Tranh Nhi lập tức co ro ôm lấy hai chân.
" Làm ơn đừng...tôi vẫn còn đau lắm ! " cô nhòe giọng xin hắn, như chú mèo ve vãn chủ.
Dục vọng trong hắn bị sự đáng thương đó của cô đập tan, tiêu biến hết hoàn toàn, lúc này hắn mới nhớ tới lời dặn của bác sĩ, không được để cơn thèm khát làm hại cơ thể của cô thêm nữa, hắn đành nhịn, ăn chay trong mấy ngày tới.
" Hồ ly nhỏ, để tôi xem vết thương của em...!" giọng hắn ấm áp, ngỏ ý quan tâm cô.
Tranh Nhi nghe càng thêm sợ, đối với hắn là sự quan tâm, đối với cô là lí do để hắn thực hiện hành vi dơ bẩn của hắn.
" Không...!" cô từ chối thẳng, ánh mắt dè chừng cho hắn.
Bị cô từ chối thẳng thừng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, xám xịt như đưa đám, chẳng cần biết cô đồng ý hay không, thô bạo kéo chân cô, tách thật rộng ra.
" Đừng !!! " cô hét lên, vùng vẫy kịch liệt, cô bị hắn hành hạ đến mức đau chết đi sống lại, tâm trí hoảng loạn không thể tin vào lời hắn nói.
" Yên nào, đừng làm tôi cáu ! " hắn gắt gỏng, cảnh cáo cô, khí tuất đáng sợ quay trở lại, dọa cho cô phải im bặt ở bên dưới.
Hai mắt cô nhắm chặt, cả môi cô cũng cắn đến te tua, đầu óc cô giờ chỉ nghĩ, hắn sẽ ăn cô, một con dã thú, tàn bạo, làm gì có lòng từ bi mà tha cho cô, cả người cô cứng đờ như que củi, nuốt lấy đau đớn chấp nhận bị hắn dày vò.
" Đừng sợ...!" hắn bỗng xoa đầu cô, giọng nói ấm áp đến lạ thường.
Tranh Nhi mở to hai mắt, quan sát hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống dưới, xem vào chỗ đó của cô, làm cô ngượng tới tới mức đưa tay xuống, che lại theo phản xạ.
" Đừng...!" tiếng cô nỉ non, những ngón tay lóng ngóng che lên tư mật.
Hứa Mộ Nhiên nhẹ nhàng gạt tay cô ra, mặc kệ cô phản kháng, nhất quyết soi thật kĩ chỗ đó của cô.
Nó thật sự trầy trụa không nhẹ, còn rỉ máu, nếu hắn vẫn còn muốn tiếp tục quan hệ với cô nữa, chỗ đó của cô sẽ bị hủy hoại, hắn không nỡ làm cô đau.
Thế là, hắn mặc lại quần gọn gàng, đứng dậy đến tủ đồ, lấy ra một lọ thuốc mỡ mà bác sĩ đưa cho hắn, dùng để bôi vào chỗ đó của cô.
Hắn quay lại giường, cưỡng chế giúp cô bôi thuốc, chỉ một lúc sau cơn đau cũng giảm xuống, hắn mở trói cho cô, kéo cô vào lòng, ôm cô từ đằng sau.
" Hồ ly nhỏ...!Ngủ đi ! " hắn thỏ thẻ bên tai cô, chất giọng ấm áp, còn đặt nụ hôn trìu mến lên vai trần của cô.
Vòng tay của hắn rất to, ấm áp cực kỳ, hắn đối với cô là cử chỉ yêu thương, cô lại nhìn ra đây là cử chỉ trói buộc, xiềng xích.
Hai mắt cô không tài nào nhắm được, mở toang, sợ hắn thừa cơ hội cô ngủ say sẽ làm bậy, hắn đọc được hết những suy nghĩ đó của cô, cố ý ghé sát tai cô mà nói.
" Em còn không ngủ, tôi thật sự sẽ ăn em đấy ! "
" Tôi ngủ...tôi ngủ...!" Tranh Nhi bị dọa, nhắm nghiền hai mắt ngay, cơ thể của cô run rẩy, vòng tay kia càng ôm chặt hơn.
Khoảng vài phút sau, khi Tranh Nhi mở mắt lần nữa, bên tai chỉ âm lên tiếng thở * khò khè * của hắn, xem ra hắn đã ngủ say rồi.
Lúc này Tranh Nhi mới buông bỏ phòng bị, sự mệt mỏi đưa dẫn cô vào giấc ngủ, thi thoảng cô sẽ thức giấc, xác nhận an toàn của bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...