Hứa Mộ Nhiên sải bước tới, đưa bàn tay ấm áp đón cô dâu.
" Tranh Nhi...cuối cùng anh cũng đợi được ngày này! " hắn thỏ thẻ.
Cô gái nhỏ nắm tay hắn, không nói, chỉ dùng biểu cảm yêu thương mà cô dành cho hắn biểu thị ra khuôn mặt đáp trả.
Hắn và cô đứng trong lễ đường, nghe tuyên thệ, chính thức trở thành vợ chồng mãi mãi không được ly hôn, hắn đeo chiếc nhẫn kết hôn phiên bản giới hạn Darry Ring vào tay cô, coi như đã nắm giữ cô cả cuộc đời.
Cả hai có một hôn lễ êm đẹp, kéo dài buổi tiệc tới 10h đêm, tiệc còn chưa tàn, hắn nóng lòng đưa cô dâu rời khỏi đó, đến một khu du lịch mà hắn đã đặt sẵn phòng, ở đó hưởng thụ tuần trăng mật.
2h sáng.
* Hộc...hộc...hộc...!*
Tiếng thở dốc không ngừng phát ra.
" A Nhiên...huhu...em mệt lắm rồi...không làm nổi nữa đâu...!" Tranh Nhi khóc nấc như một đứa trẻ.
Đám cưới kết thúc không lâu, hắn đưa cô về khách sạn, cứ ngỡ sẽ được nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Ai mà ngờ lúc cả hai tắm xong chuẩn bị đi ngủ, hắn muốn động phòng, cô cũng chiều hắn cho hắn thỏa mãn, những ngày qua bị cô cho ăn chay.
Một hiệp không đủ lại tới hiệp thứ 2, Tranh Nhi đuối sức, tưởng chừng hiệp thứ 2 kết thúc cô sẽ được nghỉ ngơi, có nào ngờ hắn nhịn quá lâu làm bao nhiêu cũng không thấy đủ, tiếp tục thêm hiệp thứ 3.
" A Nhiên...đừng mà...mệt lắm...huhu...!" cô đánh vào vai rộng của hắn.
" Tranh Nhi ngoan, lần này nữa thôi...!"
Hứa Mộ Nhiên nắm lấy tay nhỏ mềm mịn, đặt lên đó nụ hôn sâu, Tranh Nhi ở dưới thân hắn, đôi chân cọ vào nhau cố che đi phần nhạy cảm, khó khăn đẩy người hắn ra.
" Mệt lắm...em muốn ngủ...buồn ngủ lắm rồi...!" cô gái lắc đầu lia lịa.
Hắn chẳng có chút mủi lòng nào, chúi đầu hôn vào cổ nhỏ đầy vết xanh tím của cô, thỏ thẻ.
" Hồ ly nhỏ ngoan...em chỉ cần nằm thôi...anh hứa chỉ một hiệp nữa thôi...!" hắn hôn thêm cái nữa, bàn tay ngỗ nghịch bóp lấy một bên bồng đào nở nang.
Tranh Nhi kiệt sức rồi, chẳng thể cản nổi hắn, bị hắn bóp không thể phản kháng, hơi thở cô yếu ớt hẳn, cả lời nói cũng thế.
" Không...!" nghe như tiếng nỉ non càng thêm yêu.
" Ngoan nào, phải làm mới có em bé được chứ? " hắn rót mật, dụ hoặc cô.
Ai mà tin lời hắn cho nổi, Tranh Nhi vẫn còn hành động phản kháng, khóc nức nở dưới thân hắn.
" Mệt lắm...hai hiệp rồi...đủ rồi mà...!"
" A Nhiên...a không định cho em ngủ sao? " cô hạ mình, xin xỏ thảm thương.
Gần hai tháng cô bắt hắn ăn chay, bây giờ mới được buông thả, sao hắn có thể tha cho cô dễ dàng, hắn vờ như mắt mờ tai điếc, không trả lời, hôn ngấu nghiến lên bộ ngực no đủ.
" Ưm...!" Tranh Nhi lực bất tòng tâm.
Thân cô mềm mại co rút nằm dưới thân hắn, bị hắn không ngừng công kích, dù đã mệt ấy thế mà thân thể lại thành thực với cảm giác khoái cảm.
" Hồ ly nhỏ...cơ thể em ngoan hơn em đấy...
Nào...để anh thưởng tiếp nào...!"
Hứa Mộ Nhiên tách hai đùi ngọc, điều khiển vật ấm nóng, một đường đi thẳng vào trong, sung sướng cực kì.
Cô gái nhỏ ưỡn người, làm tới lần thứ 3 mà nơi đó của cô vẫn còn muốn tiếp nhận hắn, thậm chí cô còn không biết vì sao lúc này lại quên chính mình là ai, càng không nhớ rõ giờ phút này đang ở đâu làm gì, miệng nhỏ suy yếu thở gấp như thiếu không khí, thân thể mềm mại trầm trụy bể dục không thoát ra được.
Hắn vừa phát tiết hung hãn như hổ xong, mà cái chày kia vẫn trướng cứng rắn không giảm, kéo ra ngó đầu nhìn xuống, hiện tại chỉ cảm thấy vào một nửa hoa viên của Tranh Nhi vẫn chưa là gì.
Ở chỗ tiếp xúc hai bộ phận nhạy cảm nổi lên toàn bọt trắng ướt át, gân xanh dữ tợn nổi rõ trên cái chày không hề có ý tứ rút ra ngoài, thúc hẳn lút cán vào trong.
" Hừm, Tranh Nhi...chỗ này của em đúng là ác thật...
Cắn nuốt như vậy làm sao anh có thể tha cho em đây? "
" Bà xã...anh ăn em đến nghiện mất! "
Giọng hắn khàn khàn khó nghe, nói xong liền nhấp hông luận động.
Thiếu nữ dưới thân vì hứng chịu những cú thúc mãnh liệt, nồng đậm của hắn mà run rẩy, từ trong khe hoa trào ra hỗn hợp hoan ái cực kỳ ái muội.
" Aaaa...A Nhiên...chậm thôi...!" Tranh Nhi yếu nhược van xin, hai tay mềm đập vào cơ bụng săn chắc kia lập tức bị hắn kéo giữ ở trên đỉnh đầu.
" Anh mà chậm cả anh và em sẽ tụt hứng đấy...ưm...ngoan...hít thở đều đi...!" hắn vừa nói vừa gầm lên như mãnh thú cuồng dã, đáng sợ cực kì.
Chỗ đó theo câu nói càng bành trướng trong cơ thể mềm mại của cô gái, tách hết mọi ngóc ngách ở bên trong.
Tranh Nhi có chút hít thở không thông, run rẩy thân mình không chịu khống chế cao trào tiết ra mật ngọt, vật ấm nóng đột ngột dừng lại, rút ra một nửa, liền bị đóa hoa của cô hút mạnh lọt sâu vào bên trong thêm một tấc.
" Xem kìa...thích đến thế còn gì...!"
Hắn trêu chọc cô, miệng cô nói không muốn nữa như cơ thể cô lại rất hăng say, cắn nuốt cái của hắn không tha.
Hắn vung tay thả cho hai tay mềm của cô tự do, hiện tại cô đã không còn sức mà giãy dụa nữa, xụi lơ hai tay ra tấm ga, bấu chặt, giữ cơ thể chiều theo từng nhịp điệu.
" Hồ ly nhỏ như vậy thật ngoan "
Hứa Mộ Nhiên cười xấu xa đem toàn thân đang xụi lơ của cô ôm lên, bàn tay to chiếm hữu sờ nắn eo nhỏ, giữ chặt cô để vật ấm nóng thuận thế cảm vào tận cùng bên trong.
Bị hắn cắm lọt vào đến tận tâm thịt mềm, khiến một cổ khoái cảm kỳ diệu tăng thêm, Tranh Nhi mềm mại dựa vào đầu vai hắn, nhẹ nhàng rùng mình ưỡn người đón nhận, ánh mắt ngập nước mơ hồ, cùng đôi má đào ửng hồng không nén được vui thích.
" Sao rồi...bà xã của anh...như vậy đủ làm em hài lòng không? " hắn trơ hỏi.
Cô gái nhỏ nghe nhưng không đáp, bởi cô chẳng còn hơi sức mà đáp lại mấy câu dơ bẩn ấy, bên trong cô ướt nóng khẩn trương.
Hắn thấy cô nhu thuận liền vận động nhẹ nhàng, cúi người sâu xuống hôn lên một bên má cô, vừa ôm vừa thúc thật mãnh liệt, hơi thở thiếu nữ gần sát bên tai, da thịt liền kề làm dục vọng tham lam sướng tới cực điểm, nhẹ nhàng cùng cô giao hoan.
* Phụt...phụt...!*
Bên trong hoa viên chật hẹp co rút chảy nước gấp, hắn không giống lúc nãy mạnh mẽ xâm nhập, mà hiện tại từ từ chọc cái thứ to lớn kia vào, mỗi lần từ tốn tiết tấu chầm chậm nhưng lại sâu đến tận tâm tử cung, nguyên cây lút cán ấn vào, phát ra những tiếng vang xấu hổ xen lẫn tiếng ngâm nga khóc nỉ non như mèo kêu của Tranh Nhi.
" Không, từ từ thôi...A Nhiên...em không chịu nổi...nằm xuống đi...A Nhiên...a...!"
Tiếng cô nhẹ nhàng gọi tên hắn khẩn cầu thê lương, chạm tới tân tâm hắn.
" Tranh Nhi...gọi tên chồng của em đi...!" hắn thỏ thẻ.
Cô gái nhỏ bị đâm đến mơ hồ, hắn bảo gì cũng nghe, há miệng gọi ngay.
" A Nhiên...ưm...chồng ơi...!"
" Ngoan lắm...phải thưởng thôi...!"
Dứt lời, hắn thúc sâu cực điểm, Tranh Nhi kêu thét, đồng tử giãn ra, phần dưới co bóp không ngừng.
Hắn thích cảm giác cô ở trên giường gọi tên hắn, bỗng chốc càng thêm điên cuồng, nhập cô, làm cô, làm cô phải khóc lên, khóc nhiều khóc to bao nhiêu thì cái lỗ tai dơ bẩn của hắn nghe càng mê bấy nhiêu.
Thanh âm trong đầu vang lên căng thẳng, hắn ghé sát vào vành tai hồng nộn của cô, tà khí thở gấp nói.
" Tranh Nhi...muốn nằm xuống? Tốt thôi...!"
Tay hắn bóp chặt eo mềm không buông, nằm xuống dưới, hắn để cô ngồi lên trên, tư thế này so với khi nãy thì nhục bồng chọc vào hoa viên còn sâu hơn, mật ngọt tràn lan, cộng thêm hai cánh bao mềm kẹp chặt làm hắn không muốn dừng lại, giữ chặt eo cô tàn nhẫn đâm lên trên.
" Á...A Nhiên...dừng lại..anh dừng lại...ối...to quá ~"
Trọng tâm của toàn thân cô lại gắn chặt với hắn, vật ấm nóng thô tráng đáng sợ lấp đầy vào đóa hoa chật hẹp của cô như muốn căng nứt ra, điên cuồng đâm vào, áp bức Tranh Nhi khóc lóc không thôi.
Bàn tay mềm mại khó khăn chống đỡ trên ngực hắn, nhưng vẫn không chống đỡ được lực đâm mạnh mẽ phía dưới, toàn thân lắc lên lắc xuống, khoái cảm dị thường cấp liệt.
" Aaaaa....!"
Tranh Nhi một lần nữa lên đỉnh, cô muốn rút ra thì lại bị cái chài kia ép trở về, đem cô nằm ngửa ra, dùng vật thô nóng khoá chặt trong cơ thể, xung quanh vùng giao thoa dính đầy chất nhờn bôi trơn, thanh âm giao hợp * phạch phạch * không dứt vang bên tai cuồng loạn.
Hứa Mộ Nhiên sung sướng như muốn ngừng hô hấp, đôi mắt đỏ thấm hung hăng sáng quắc nhìn xuống Tranh Nhi ở phía dưới, hình ảnh có chút dụ tình kích thích hắn.
Hai viên hồng ngọc đỏ ửng, sưng cứng nhảy dựng lên, trên bụng thon phẳng ướt đấm mồ hôi trộn lấn mật ngọt, khoảnh khắc cô bị hắn đâm đạt tới cao trào, liền phun đầy cả hỗn hợp cùng **** **** xuất đầy ra ngoài.
Chiếc giường lớn vì trọng lực va chạm mà lay động cót két, một mảnh nước giao hợp rơi xuống ướt giường, chảy cả xuống đất, trên giường người đàn ông sung sướng gầm lên, còn cô gái thì kêu khóc, rên rền khổ sở không ngừng.
" A Nhiên...dừng lại đi...a ra rồi mà...!" cô yếu ớt đánh vào hông hắn.
Rõ ràng, cô cảm nhận và nhìn thấy hắn xuất vào bên trong, vậy mà vừa mới ưỡn người hắn lại luận động điên cuồng.
Hắn kéo hai tay cô vật ra giường, hung hăng thúc sâu, mồ hôi nhễ nhại trên thân hắn, dường như hắn không biết mệt, hèn hạ đáp lại cô.
" Vợ ngoan, anh chưa xong mà...một chút nữa thôi...!"
Một chút là khi nào? Đã gần 3h sáng, thấy hắn vẫn không chịu ngừng, Tranh Nhi lần này không khóc vì sung sướng, mà khóc thật vi mệt.
" A Nhiên...em chết cho anh xem...!"
" Được rồi...anh làm nhanh cho vợ ngủ...!" hắn sợ cô giận, cố gắng lên cao trào lần nữa rồi kết thúc.
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng yên thân, vừa xong trận cô ngủ ngay, kệ hắn tự dọn dẹp chiến trường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...