Lý Hoan theo lệnh, lập tức đến gần Thương Lan, nhìn sắc mặt của Hứa Mộ Nhiên mà đối xử với Thương Lan.
" Cô Thương, mời về cho! " tiếng của Lý Hoan cộc lốc.
Cô gái kia từ đầu tới cuối không ngạo mạn thì chỉ có ngạo mạn, sải chân một cách hiên ngang, trước khi đi còn không quên để lại cho hắn vài câu.
" Đô đốc, suy nghĩ cho kĩ đi!
Trên đời này không ai cứu được Hàn Tranh Nhi ngoài Thương Lan này đâu!
Nghĩ kĩ thì đến tìm tôi...tôi chờ anh...!"
Dứt tiếng, Thương Lan cười đắc ý như kẻ chiến thắng, ung dung rời khỏi dinh thự.
Hứa Mộ Nhiên là Đô đốc cao ngạo, chưa bao giờ chịu dưới thế ai bao giờ, không tin lời Thương Lan, liền phái người bắt bà đồng kia.
Rất nhanh, ba ta bị cưỡng chế đưa đến dinh thự của hắn, trong phòng vắng, hắn được diện kiến người có thuật thôi miên ấy.
Bà đồng theo lời Thương Lan tả, là một bà lão tuổi chạc 60, tóc vẫn còn đen, nết nhăn trên cơ thể rất ít, nhìn sơ chẳng ai đoán ra được độ tuổi chính xác.
Nước da ngăm của bà ta rất khỏe khoắn, đủ cho thấy bà lão này ở trong ngục tù trải không ít cực hình, rèn luyện được thân thể săn chắc dù ở độ tuổi gần đất xa trời.
Người đàn ông lãnh khốc ngồi trên ghế sau khi liếc mắt sơ bộ, lập tức ra lệnh với bà lão kia.
" Nghe nói bà biết thuật thôi miên, có thể làm người khác quên hết chuyện xưa...chỉ cần bà giúp cho vợ của bổn Đô đốc tỉnh lại...tôi sẽ chia cho bà phân nửa gia sản của tôi! "
Bà lão kia nghe xong, cười khinh bỉ trước mặt hắn, một tiếng cũng không nói, hếch mặt ra chỗ khác.
Lý Hoan thấy bà ta huênh hoang, lớn tiếng mắng ngay.
" Bà già kia, Đô đốc đang nói chuyện mà bà dám làm ngơ sao? " Lý Hoan trợn mắt, tay vo thành nắm đấm.
Hứa Mộ Nhiên cũng tức giận không kém, trước giờ chỉ có hắn vênh váo với người khác, làm gì có chuyện người khác dám xấc xược.
Bà đồng ấy như người câm, nói gì cũng không đáp, còn chẳng thèm nhìn, thái độ khinh bỉ ra mặt.
Cử chỉ rõ rệt như vậy là đang cự tuyệt, yêu cầu, Hứa Mộ Nhiên nhớ đến lời của Thương Lan nói, bà đồng này sẽ không làm theo lời hắn nếu không có cô ta lên tiếng.
Nhớ lại, hắn biết không thể dùng lời nói nhỏ nhẹ, liền cho Lý Hoan mạnh tay ép buộc, dùng đủ mọi hình thức tra tấn đều không thành công.
Bước qua ngày thứ 3, sắc mặt của Tranh Nhi dần có hiện tượng không ổn, cho bác sĩ tới khám thì biết được cô đang dần buông bỏ ý niệm sống tiếp.
Đến nước này, tình thế ép buộc, Hứa Mộ Nhiên không ép được bà lão kia làm theo mệnh lệnh, Tranh Nhi lại gặp nguy, hắn đành nhượng bộ, hạ cái toi của mình xuống, tìm đến Thương Lan trao đổi lần nữa.
....
* Cạch *
Thanh âm dứt khoát của cửa vang lên, Lý Hoan bước vào trong, luôn giữ hành động cũ, nghiêm trang cúi người cung kính với Hứa Mộ Nhiên.
" Đô đốc, người tới rồi ạ! "
Người đàn ông lãnh khốc đang đứng thẳng tắp ở kia không đáp, từ bóng người ngược sáng, phẩy tay ra hiệu cho Lý Hoan.
" Cô vào đi! " Lý Hoan hiểu ý, truyền lệnh.
Người phụ nữ khoác trên mình bộ sườn xám, bước đi õng ẹo vào trong, tay cầm túi xách vắt vào hông, đứng giữ căn phòng rộng lớn, nhếch miệng đắc ý.
Lý Hoan liền lập tức lui ra, cửa vừa khép chặt, không đợi người đàn ông cao ngạo kia lên tiếng, Thương Lan tự mình đánh lời trước.
" Đô đốc, gọi tôi đến có chuyện gì sao? " giọng điệu cô ta ngạo nghễ pha chút châm chọc.
Hứa Mộ Nhiên ở kia " chật " một tiếng khó chịu, câu hỏi thật thừa thãi, Thương Lan biết rõ hắn không ép được bà lão kia mới phải tìm cô ta, còn lên tiếng xấc xược.
Hắn chướng tai gai mắt cực kì với giọng điệu ấy, nhưng không có cách nào, hiện tại kẻ cần sự giúp đỡ là hắn, chỉ có thể nhượng bộ để Thương Lan được nước.
Đôi chân đang trụ vững chóng xoay người ra sau, hắn chấp tay sau hông, nét đạo mạo của một Đô đốc chẳng mất đi được, chính cái diện mạo này làm người phụ nữ kia yêu đến ngu muội, tìm đủ cách để được ở bên cạnh hắn.
Đứng trước loại gái lẳng lơ, bám dai như đỉa đói, Hứa Mộ Nhiên ghét ra mặt, nhíu mày rậm vào thẳng đề.
" Thương Lan, tôi không có dư thời gian đôi co với cô
Vào vấn đề chính...chỉ cần cô giúp cho Tranh Nhi tỉnh lại tôi sẽ cho cô làm vợ lẽ! " giọng nói của hắn âm trầm, nghe như bị ép buộc.
Cũng phải thôi, đây thật sự là hắn bị ép buộc, còn bị kẻ mình ghét ép hôn, không vì muốn cứu người phụ nữ hắn yêu thì Thương Lan kiếp này cũng đừng mơ tưởng bước vào dinh thự của hắn.
Còn, Thương Lan nghe hắn chấp nhận cho cô ta về làm vợ, nét vui mừng của cô ta lộ rõ, miệng cong hớn hở, nhưng chưa được bao lâu lại chùng xuống.
Người đàn ông kia sải bước tới gần, sắc mặt lạnh tanh mang theo đầy ác ý, dọa cô ta phải tắt ngay nụ cười trên môi.
Bàn tay to lớn của hắn bất ngờ tóm lấy cổ nhỏ, kéo cô ta lại, không khom người, bóp cổ bắt cô ta phải nhỏm chân lên, sợ sệt mà nghe hắn nói.
" Thương Lan, cô nghe cho rõ đây!
Hứa Mộ Nhiên này hứa cho cô làm vợ lẽ nhưng sẽ không cưới hỏi
Trong dinh thự danh phận là vợ lẽ của cô chỉ để chưng, sẽ không có ai phục tùng cô, cũng không có ai gọi cô là nhị phu nhân đâu!
Nhớ cho kĩ, cô là gái hộp đêm, thân thể bị biết bao nhiêu người chơi qua tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chung chăn gối với cô!
Đừng mơ tôi đối xử tốt với cô! "
Lời nói của hắn như dao đâm vào tim, chẳng có chút thành ý nào nhượng bộ, còn thẳng thừng chà đạp thân phận của Thương Lan.
Chưa dừng lại ở đó, hắn lại tiếp tục siết tay hơn làm Thương Lan tí nữa ngạt thở liền thả tay ra, ngạo nghễ ở kia nhìn Thương Lan ho lên những tiếng khổ sở, còn hắn thì chỉ tay vào mặt cô ta, nói tiếp.
" Được, thì ở lại đây!
Không chịu, thì cô và bà đồng kia xuống âm phủ mà đòi hỏi!
Đừng nghĩ Hứa Mộ Nhiên vì cứu vợ thì muốn được voi đòi tiên! " hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, để thêm phần uy lực hắn lại bước tới còn bóp lấy mặt Thương Lan, bóp đến mức đỏ ửng để đe dọa.
Thương Lan không phải hạng phụ nữ ngu dốt, cũng không phải không biết bản tính ác độc của hắn, một khi hắn đã nói ra thì sẽ làm.
Dù sao, cô ta đến đây không có ý tốt, làm vợ lẽ không danh không phận cũng được, từ từ tính kế cho hắn nếm mùi đau khổ sau.
" Được, vậy mong Đô đốc nhớ giữ lời hứa! " Thương Lan hất tay hắn ra.
Hứa Mộ Nhiên vẫn chưa nói xong yêu cầu, lại bóp mặt cô ta, gằn giọng mà nói tiếp.
" Thương Lan, nhớ cho kĩ!
Cô và bà đồng đó nếu không làm cho Tranh Nhi tỉnh dậy được...hoặc giở trò...đừng trách tôi xé xác các người, cả Thương gia dù liên quan tôi cũng sang bằng! "
" Anh yên tâm, tôi không hèn hạ đến mức làm hại người đang nằm bất động! " Thương Lan đáp lại, lườm mắt hắn một cái.
Trao đổi xong, Hứa Mộ Nhiên không chần chừ, đưa Thương Lan tới gặp bà lão kia, để cô ta lên tiếng.
Với một câu nói, bà ta liền nghe theo, đồng ý thôi miên giúp Tranh Nhi tỉnh lại.
Thương Lan tạm thời ở phòng riêng chờ đợi, bà lão và Hứa Mộ Nhiên cùng đi đến phòng Tranh Nhi.
Trước khi vào đó, bà đồng ấy đã đứng bên ngoài, ngay trước cửa có vài yêu cầu, căn dặn với Hứa Mộ Nhiên.
" Ngài hãy soạn sẵn câu chuyện cho mình đi
Kí ức của người được thay đổi sẽ theo câu chuyện của ngài
Cô ấy có tỉnh lại hay không đều do câu chuyện ngài viết nên! "
Những yêu cầu này đều là những điều bắt buộc phải làm, vì người dựng nên kí ức cho Tranh Nhi là Hứa Mộ Nhiên chứ không phải bà lão ấy.
Và, người đàn ông lãnh khốc không cần nhắc sớm đã chuẩn bị xong cho mình một câu chuyện, chẳng những thế, hắn còn lệnh cho Lý Hoan sau khi xong việc lập tức dạy dỗ người trong dinh thự để họ làm theo an bài.
" Tôi tự có sắp xếp...vào đi! " hắn lãnh đạm ra lệnh.
Bà lão kia không nhiều lời, đợi hắn mở cửa cùng vào trong, căn phòng ấm áp giữa trời đông, ánh sáng ở trong đây lúc nào cũng đầy đủ.
Đồng hồ treo tường cũng đã điểm vào 12h đêm, cái giờ hộ tụ âm khí cao nhất, chính bà lão kia đã chọn khung giờ này để sử dụng thuật thôi miên.
Hứa Mộ Nhiên đưa bà lão vào đến chỗ giường ngủ, Tranh Nhi nằm trên mê mang trên đó, khi hắn muốn đến gần, bà đồng kia bất ngờ đưa tay ngăn cản.
" Đô đốc, ngài hãy ngồi đây đợi đi ạ! Tôi làm xong sẽ mời ngài sang đó!
Đây là điều tối kỵ mong ngài hiểu cho! " lời của bà ta chậm rãi, từ tốn.
" Được rồi, làm theo ý bà đi! " Hứa Mộ Nhiên không dám không nghe, đành nén lo lắng, ngồi ở sofa bên ngoài, chỉ có thể nhìn bà lão kia đi vào qua bức tường chắn.
Ngồi ở xa, Hứa Mộ Nhiên quan sát, tận mắt thấy bà lão ấy lấy ra một mảnh vải đỏ, đỡ Tranh Nhi đang yếu ớt ngồi dựa vào thành giường, rồi trùm vải đỏ ấy lên đầu cô, cứ như cầu cơ vậy.
Người đàn ông kia từng thấy qua người cầu cơ, giống hệt với bây giờ, lòng hắn dâng lên chút thấp thỏm lo sợ, sợ quyết định lần này sẽ gây hại cho Tranh Nhi, sợ bà lão kia đổi linh hồn như trong phim, hắn lo lắng đến mức phải đứng dậy coi cho kĩ.
Bà ta đội khăn xong, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, có màu vàng óng ánh, cũ kỹ, sau đó lại lấy ra thứ nước gì đó rải lên người cô gái kia, rồi lại đổ đầy lên hai bàn tay mềm mại.
Chỉ thấy, bà lão đan tay mình vào tay Tranh Nhi, lẩm bẩm gì đó trong miệng, một lúc sau liền ngừng, cởi tấm khăn trên đầu cô xuống, dùng chiếc đồng hồ kia cho nó lúc la lúc lắc trước mặt cô, phát ra âm thanh * tích tắc * liên hồi.
" Hàn Tranh Nhi! Hàn Tranh Nhi! " bà ta gọi tên cô liên tục, bàn tay đang đan chặt bóp mạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...