Đường Ân lại gần cô, muốn nói vài lời, chưa kịp mở miệng, Tranh Nhi xoay người lại ngay, ngẩn mặt mà giải bày tâm tư với anh.
" Ân! Thật sự...tôi không biết mình có nên vui không nữa?
Ân à...anh cũng biết rõ hoàn cảnh của tôi mà...
Lúc tôi và hắn li hôn, cũng từng nghĩ sẽ được sống bình yên, hắn lại đột ngột xuất hiện lần nữa bám lấy tôi...
Bấy giờ hắn tiếp tục lần nữa tha cho tôi...thật sự...thật sự tôi không biết hắn có giở trò gì không? "
Tranh Nhi nhăn mặt, linh cảm của cô cứ mách bảo những điều bất an.
Tự hỏi, là do cô nghĩ nhiều, hay là cô bị Hứa Mộ Nhiên đọa đày quá lâu nên sinh thành ám ảnh, không dứt được nỗi sợ.
Đường Ân nghe hết những lời tâm sự, chính anh cũng không rõ, mặc dù nói anh đã từng theo hắn nhiều năm, còn từng được hắn coi trọng, nhưng chưa bao giờ anh hiểu được lòng hắn, càng không thể đoán trước được ý đồ của hắn.
Cho nên, khi nghe những câu hỏi kia của Tranh Nhi, anh chỉ có thể đáp một cách bất lực.
" Chuyện này...Tranh Nhi...
Tôi thật sự cũng không chắc...
Tôi...!" anh nói tới đó, lại ngừng, như lời không còn.
Thật sự mà nói, Hứa Mộ Nhiên là kẻ mưu mô, chẳng ai đoán trước được hắn sẽ làm gì, Đường Ân thấy Tranh Nhi buồn rầu, anh cũng rầu theo, cứ đứng đó nhìn cô mãi.
Anh yêu cô, rất yêu cô, trông cô buồn, lòng anh lại dậy sóng cuồn cuộn, trong đầu anh lại nghĩ tới một ý định táo bạo.
Anh khom người dưới chân cô, tự tiện nắm lấy bàn tay mềm, nói ra ý định ấy.
" Tranh Nhi...hay là...
Em gả cho tôi đi! "
" Như vậy không phải lo lắng Hứa Mộ Nhiên sẽ nhắm đến em nữa! " Đường Ân ngẩn mặt thành khẩn.
Nghe nhứ sét đánh cái rầm.
" Ân! Anh đang nói gì vậy? "
Cô gái nhỏ ngớ người, rút tay mình ngay, lỗ tai cô lùng bùng chưa từng có.
Đường Ân nghĩ gì mà lại đề nghị với cô điều quái đản ấy? Tranh Nhi nhìn ánh mắt kiên định chưa từng có kia, liền nghĩ thần trí của anh không được bình thường.
" Ân...anh...anh...!" cô lắp bắp, không nói được thành câu.
Người đàn ông kia đọc ra được suy nghĩ của cô, nhanh mồm hơn cô, giải bày.
" Tôi không điên đâu Tranh Nhi à...
Tôi nói thật! Tôi muốn em gả cho tôi...
Tôi biết...mình là phế nhân không nên trèo cao...nhưng tôi không thể giương mắt nhìn em sống trong ám ảnh mãi được!
Chỉ khi...chỉ khi em tiếp nhận người khác...như tôi...tôi mới có thể giúp em vượt qua ám ảnh! "
Giọng nói của Đường Ân dứt khoát, vô cùng kiên định, anh biết rõ trong lòng Tranh Nhi chỉ có mỗi Hoắc Tuấn đã chết, anh không dám tranh giành, nhưng cũng không muốn Tranh Nhi mãi bị Hứa Mộ Nhiên quấn lấy tư tưởng, sống những ngày tháng đọa đày.
Bàn tay nhỏ bé của cô bị anh nắm chặt hơn, tiếp tục phân minh cho cô hiểu.
" Tranh Nhi...tôi biết em chỉ có mỗi mình Hoắc Tuấn...
Tôi sẽ không bao giờ xen vào trái tim em...tôi chỉ muốn bảo vệ em...
Nếu em gả cho tôi...chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa...
Nghĩ đi! Nếu Hứa Mộ Nhiên thật sự lấy thiên kim kia em sẽ được tự do, nhưng nếu hắn quay lại tìm em sẽ có rắc rối...
Em lấy tôi rồi, hắn sẽ ghét...chê bai em, càng hạ quyết tâm lấy thiên kim kia hơn...!"
Nghe đến đây, Tranh Nhi có chút thấy rối rắm, không đồng tình với cách nghĩ của Đường Ân, vì cô rất rõ tính Hứa Mộ Nhiên, thứ gì hắn nhắm rồi, chết cũng không buông, dù cô có lấy Đường Ân, chắc chắn hắn cũng tìm cách cướp về.
Tranh Nhi vốn định mở miệng phản bác lại, Đường Ân lại nhanh hơn cô, cầm chặt lấy tay cô, khẩn xin khoan thai.
" Tranh Nhi hãy lấy tôi...chúng ta kết hôn chỉ là tạm bợ...
1 năm sau nếu Hứa Mộ Nhiên thật sự yên phận...chúng ta sẽ li hôn...có được không? " hai mắt của Đường Ân ầng ậng lệ, thành khẩn vô cùng.
Đột ngột nhận lời đề nghị này, đầu óc Tranh Nhi rối bờ, khó mà quyết định ngay, cô phủ phàng gạt tay của Đường Ân, xoay người để lại cho anh lời nói.
" Chuyện này quá nhanh...
Thiết nghĩ tôi nên xem xét lại...!"
Rồi, cô lại quay người, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, vừa tự trấn an mình vừa trấn an Đường Ân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3.
Dự Án Gột Rửa Linh Hồn
4.
Sao Đổi Ngôi
=====================================
" Tôi cần thời gian để suy nghĩ...
Ân...hãy cho tôi thời gian 5 ngày nhé! "
" Tôi hiểu rồi...!" Đường Ân cúi đầu buồn bã.
Rất nhanh, anh bình tâm lại, đứng dậy, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tranh Nhi, thỏ thẻ.
" Tôi chờ em!
Dù kết quả ra sao...lần này tôi sẽ đứng lên bảo vệ em...!"
Dứt lời, Đường Ân không nán lại, chóng quay đi trả lại không gian yên tĩnh cho Tranh Nhi.
Cửa vừa đóng, cô gái nhỏ tâm đang có chút ảo não, chẳng biết làm gì, trời tối cô lại ngồi trong phòng đánh đàn một mình trước cửa sổ.
Tiếng đàn nghe có vẻ u sầu, không biết là cô đang bận suy nghĩ lời nói của Đường Ân hay là đang nghĩ tới Hứa Mộ Nhiên.
Mới đó thôi, bên ngoài trời quang mây tạnh, bỗng dưng lại có gió to, kéo theo tiếng sấm, chớp sáng trên trời cao.
Tranh Nhi chưa kịp khép cửa sổ, cơn mưa đã đổ bộ, làm hành động của cô đột ngột dừng lại.
Bàn tay nhỏ đưa ra khung cửa, hứng từng giọt mưa lạnh, rồi lại thu về, Tranh Nhi ôm lấy cây đàn hắn tặng, phút chốc cô lại nhớ tới hắn.
Gió lùa vào thân cô, làm mái tóc dài bay nhịp nhàng, cứ như mĩ nhân thời cổ, ôm đàn nhớ nhân tình.
Tranh Nhi ngồi trước gió, không thấy lạnh, đôi mắt long lanh nhìn xa xăm, ôm cây đàn trong tay đến khi ngủ gục.
....
Ba ngày sau, Tranh Nhi lại ra chợ bán buôn như trước đây, tiện thể nghe ngóng lời đồn đại, đâu đâu cũng nói hệt với lời của Đường Ân.
Chưa kể, người khác nhìn thấy cô, còn không ngừng to nhỏ sau lưng cô.
Nào là...
" Là Hàn Tranh Nhi đó! Nghe nói trước đây là tiểu thiếp của Đô đốc, ly dị lại làm bạn gái của Đô đốc
Giờ bị đá rồi! "
" Chắc là không quyến rũ được Đô đốc được nữa mới bị đá! "
" Không đâu, tôi nghe nói là vì Đô đốc nhắm trúng cô gái khác!
Đẹp hơn, ngoan hơn đấy! "
" Vậy à, vậy thì tội cô ta quá, toàn bị đàn ông chơi đùa! "
Từng câu từng chữ, Tranh Nhi núp sau đám người ấy, nghe rất rõ, khóe miệng của cô bỗng cười lên ngặt nghẽo, sau cùng vẫn bị người khác nghĩ xấu.
Tranh Nhi chóng bỏ ngoài tai lời đàm tiếu, có được thông tin chính xác, trở về nhà suy nghĩ rất lâu.
Thật lòng mà nói, cô vẫn phòng hờ, không tin Hứa Mộ Nhiên tha cho cô, định từ chối Đường Ân.
Nhưng, khi vừa thấy anh, luôn mang nét mặt hy vọng, cô lại thấy tội nghiệp.
Đường Ân bị Hứa Mộ Nhiên hại mất đời đàn ông, cả đời này anh sẽ không bao giờ cưới được vợ, cũng một phần là vì bảo vệ cô.
Nghĩ đến ân tình của anh, lại còn thấy anh đang phấn chấn, đứng lên bảo vệ cô.
Cuối cùng, Tranh Nhi suy đi nghĩ lại, đã đến lúc cô nên sửa lỗi lầm với Đường Ân, liền tìm gặp anh.
Ở ngoài đồng, Hàn Tuyên đang bận việc chỗ khác, Tranh Nhi chậm bước tới gần Đường Ân, khẽ vào lưng anh.
" Ân! " cô gọi nhỏ.
Người đàn ông kia nghe tiếng cô, lập tức xoay người, thấy cô đứng nắng, gở mũ của mình ra ngay, đội lên đầu cô.
" Tranh Nhi, sao em lại ra đây vào giờ này?
Trời đang nắng lắm đấy! "
" Không nắng lắm đâu! " Tranh Nhi vội lắc đầu.
Ánh mắt của cô có chút bẽn lẽn, Đường Ân đang mệt dưới nắng to, chưa kịp lên tiếng, cô gái kia bất ngờ kéo tay anh, thì thào.
" Ân, em đồng ý gả cho anh...
Nếu anh không chê em bẩn...chúng ta không cần kết hôn 1 năm! "
" Tranh Nhi! " Đường Ân chấn động, tưởng mình nghe nhầm, vỗ * bộp bộp * vào tai mấy cái.
Cô gái trước mặt anh cúi đầu, hai tay còn đan chặt vào nhau, anh biết mình không nghe nhầm, vội kéo lấy tay cô, hỏi.
" Tranh Nhi, em chịu gả cho tôi? "
Tranh Nhi gật đầu, chóng ngẩn mặt lên, biết Đường Ân có hơi sốc, cô từ tốn nói lại.
" Em đồng ý gả cho anh!
Liệu anh...có muốn một cô vợ bị người khác chà đạp...sống chung với anh cả đời không? "
Tiếng nói nhỏ nhẹ kia vừa ngừng, cũng là lúc Đường Ân lên tiếng phản bác những lời nói tự hạ thấp bản thân của cô.
" Em nói gì vậy? Tranh Nhi!
Tôi chưa từng quan tâm chuyện em ngủ với ai!
Ngược lại...tôi phải hỏi em...có chấp nhận người tàn phế không thể cho em chuyện chăn gối làm chồng không? " anh kéo lấy tay cô, lần đầu tiên dám đặt môi hôn lên tay cô.
" Anh không chê em...em chê anh để làm gì? "
Cô gái nhỏ mỉm cười dịu dàng, với một câu nói đủ để cô và Đường Ân sẵn sàng cho chuyện hôn nhân giữa họ.
Người đàn ông kia có được sự đồng ý của cô, mừng rỡ ôm cô lên, xoay vòng ngay giữa đồng, rồi anh hấp tấp, kéo cô đến chỗ Hàn Tuyên, báo tin mừng, còn nhờ anh làm chủ hôn cho cả hai.
Chuyện hôn nhân đại sự, không thể làm hoa loa, huống chi Tranh Nhi giờ đây đồng ý gả cho Đường Ân trọn đời trọn kiếp, anh không muốn cô chịu thiệt thòi, muốn cho cô làm cô dâu xinh đẹp, được cưới hỏi đàng hoàng.
Vì vậy, Đường Ân muốn mình phải tổ chức được một hôn lễ nhỏ cho cô, không rình rang, nhưng ít nhất Tranh Nhi phải được mặc áo cưới, phải được nhiều người chứng kiến cô được gả đi.
Đường Ân không ngại mưa nắng, không ngại vất vả, làm thêm ở bên ngoài, ngủ không đủ giấc, tích góp dần dần số tiền ít ỏi.
Dần dần, chúng cũng thành những đồng tiền lớn, chỉ sau hơn hai tháng, Đường Ân đã có đủ tiền, làm vài bàn tiệc mời lối xóm dự đám cưới, còn đủ cả tiền mua cho Tranh Nhi một bộ váy cưới.
Mấy ngày sau, Đường Ân đưa Tranh Nhi lên chợ tỉnh, để chọn cho cô một chiếc váy cưới, ở chỗ của họ, vật chất còn đơn sơ, không có bộ váy nào vừa mắt anh.
Cho nên, Đường Ân mới phải đưa Tranh Nhi lên tỉnh lớn, chọn một cái.
Tranh Nhi biết hoàn cảnh của mình, cũng biết Đường Ân vì đám cưới nổ lực không ít, nên cô lên tỉnh cùng anh, hạ quyết tâm sẽ chọn cái váy đơn giản, vừa mắt cả hai, giá thành thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...