Nào ngờ, Tả Thiên Ân nhanh tay lẹ mắt, tát vào mặt cô, còn nhét một tấm khăn vào miệng cô, không cho cô tự sát còn không cô ồn ào.
" Hàn Tranh Nhi, mày tưởng tao dễ dàng cho mày chết như vậy à?
Không...mày cứ chờ thằng bạn trai yêu dấu của mày tới đi...
Lúc đó tao sẽ cho cả hai đứa bây cùng chết! " hắn gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi, tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hâm dọa cô.
Sau đó, hắn lần nữa mạnh tay đánh ngất cô, theo kế hoạch, hắn chụp một bức ảnh Tranh Nhi bị bắt, gửi đến nhà Hứa Mộ Nhiên.
Rất nhanh, thuộc hạ của người đàn ông kia, nhận được lá thư, lập tức trình cho hắn, khi mở ra bên trong là hình ảnh Tranh Nhi bị bắt.
" Tranh Nhi! " Hứa Mộ Nhiên hoảng hồn, ngoài những bức ảnh, bên trong còn có một lá thư đi kèm.
Tả Thiên Ân viết cho hắn một lá thư, với nội dung, yêu cầu hắn ba ngày sau, một mình đến cứu Hàn Tranh Nhi, nếu hắn dám dẫn người theo, Tả Thiên Ân sẽ giết chết Tranh Nhi.
Hứa Mộ Nhiên biết hắn là kẻ thâm độc, càng biết những kẻ phản loạn vô cùng tàn bạo, phải nói tàn bạo còn hơn cả hắn.
Và Tả Thiên Ân chưa bao giờ nói chơi, hắn truy lùng Tả Thiên Ân lâu như vậy, bây giờ lại bất thình lình xuất hiện, còn công khai bắt cả người phụ nữ hắn yêu, đưa thư khiêu chiến, chắc chắn Tả Thiên Ân đã có dự tính.
Bẫy đã được giăng sẵn, Hứa Mộ Nhiên chỉ cần bước vào, cửa tử sẽ chờ, hắn biết lần này lành ít dữ nhiều, nhưng vì lo cho Tranh Nhi, bắt buộc phải liều một phen.
Trước khi thật sự đi một mình, hắn cũng tính toán kế hoạch riêng cho mình, để đảm bảo an toàn, sau đó mới đích thân đến đó.
Ba ngày sau, Hứa Mộ Nhiên đặt chân vào đúng ngay ngôi nhà hoang nhốt Tranh Nhi, vừa vào đến nơi liền thấy Tranh Nhi bị trói, mình đầy vết thương, là do bị Tả Thiên Ân đánh đập.
Cô gái nhỏ vẫn còn đang ngậm một chiếc khăn, cực lực vùng vẫy, ra hiệu cho Hứa Mộ Nhiên rời khỏi nơi này.
" Tranh Nhi! " Hứa Mộ Nhiên trông thấy cô, lo lắng vô cùng.
Không thấy Tả Thiên Ân đâu, hắn biết kẻ mưu mô kia đang ở đây, cảnh giác cao độ, rút súng quan sát, từ từ tiến lại gần chỗ của Tranh Nhi.
Cô gái kia vẫn đang lắc đầu, giãy giụa không ngừng.
" Ưm...ưm...!" cô không nói được, chỉ phát ra âm thanh, đôi mắt của cô đảo liên tục qua trái.
Ngay sau đó, Hứa Mộ Nhiên rất thính tai, nghe được chuyển động của bước chân, hắn di chuyển ngay.
* Phằng *
Tiếng súng nổ vang lên, Hứa Mộ Nhiên kịp thời né được viên đạn, tiếng cười ha hả chói tai vang lên sau tiếng nổ súng ấy.
" Hứa Mộ Nhiên! " giọng nói của Tả Thiên Ân vang đến.
Hắn ở sau bức tường cũ kỹ bước ra, rất gần với chỗ Tranh Nhi, chỉ cần hai bước, hắn đã đứng cạnh cô gái nhỏ, dí súng vào đầu cô, hâm dọa.
" Hứa Mộ Nhiên! Bỏ súng xuống!
Mày mà nhúc nhích tao bắn chết con đàn bà này! "
" Tả Thiên Ân, thả Hàn Tranh Nhi ra!
Ân oán giữa ta và mày cùng nhau kết thúc!
Đừng lôi mạng người vô tội vào! " Hứa Mộ Nhiên gạt phăng lời hâm dọa, giữ súng trong tay, dùng lời phản bác lại.
" Bỏ súng xuống! " Tả Thiên Ân hắng giọng.
Thấy, Hứa Mộ Nhiên không nghe, hắn cố tình rục rịch ngón trỏ như muốn bóp cò, làm người đàn ông kia giật thót, cố gắng dùng lời ngăn cản.
" Tả Thiên Ân, không được manh động! "
" Mày ra lệnh cho tao sao? " Tả Thiên Ân gắt gỏng.
Kẻ phản loạn ấy, chẳng sợ tên Đô đốc lãnh khốc kia, hắn rút dao, kề vào cổ Tranh Nhi, tay đang cầm súng chĩa về phía Hứa Mộ Nhiên, ra lệnh lần.
" Bỏ súng xuống, không tao cắt cổ nó! "
" Đừng!
Được rồi! Tao bỏ! "
Hứa Mộ Nhiên nhượng bộ, vì lo cho Tranh Nhi, buộc lòng phải làm theo ý Tả Thiên Ân, hắn từ từ khom người bỏ súng xuống đất.
Tả Thiên Ân ở kia lại hắng giọng, yêu cầu.
" Đá cây súng qua đây! "
" Nhanh! " hắn dí lưỡi dao vào da thịt mỏng, làm cái cổ nhỏ bị cứa nhẹ, rớm máu.
" Được! Mày đừng manh động...!" Hứa Mộ Nhiên chứng kiến, lo sợ, hạ giọng hết nấc, đá ngay cây súng dưới đất sang chỗ Tả Thiên Ân.
" Tả Thiên Ân, đừng làm bậy! Thả Hàn Tranh Nhi ra! " hắn đưa hai tay ra trước, làm hành động ngăn cản.
" Hahaaaa! " Tả Thiên Ân nghe câu nói, ngửa cổ cười lớn, một chút cũng chẳng để tâm câu nói của Hứa Mộ Nhiên.
* Phằng *
" Á! " tiếng của Hứa Mộ Nhiên kêu lên.
Đoạn, Tả Thiên Ân đang hả hê cười chê câu nói của Hứa Mộ Nhiên, bất chợt hắn bắn một phát vào ngay chân trái của Hứa Mộ Nhiên, khiến người đàn ông kia khụy gối tức thì, ôm lấy chân mình.
" Hứa Mộ Nhiên, mày nghĩ mày và con nhỏ này có thể sống sót sao?
Còn dám mở miệng ra lệnh với tao? "
Hắn hắng giọng, nói đến đây, bỗng ngừng hơi, cây súng trong tay bắn một phát nữa vào ngay vai trái của Hứa Mộ Nhiên, khiến người đàn ông kia, quỳ gối quằn quại.
Tranh Nhi chứng kiến, ứa nước mắt, giãy giụa, xém chút bị con dao kề vào cổ cắt đứt, Tả Thiên Ân nổi máu xung thiên, trở cáng dao, tát vào mặt cô.
" Tranh Nhi! " Hứa Mộ Nhiên la lên, người phụ nữ của hắn bị đánh, cơn giận của hắn bùng lên dữ dội, tay vo thành nắm đấm, bật người đậy.
Tả Thiên Ân lại nắm đầu Tranh Nhi, dí súng vào sát da đầu cô, tiếp tục lớn tiếng.
" Đứng im! Mày nhúc nhích tao bắn chết nó! "
" Tả Thiên Ân, thả cô ấy ra!
Muốn chém muốn giết cứ nhắm vào mình tao! " Hứa Mộ Nhiên bị khống chế, không làm gì được, dùng lời nói kích động kẻ phản loạn kia.
" Giết mình mày? " Tả Thiên Ân cười khinh bỉ.
Rồi, hắn lại kề con dao vào cổ người phụ vô lực phản kháng kia, chĩa súng vào người Hứa Mộ Nhiên, tiếp tục nói.
" Hứa Mộ Nhiên...mày giết chết em trai tao...hại tao không còn chốn dung thân...mày nghĩ tao dễ dàng cho mày chết như vậy sao?
Con nhỏ này...là người mày thương nhất nhỉ?
Tao sẽ cho hai đứa bây chết chung...tế mạng hai đứa bây, em trai tao ở dưới chắc chắn sẽ rất vui! "
" Tả Thiên Ân, mày không được làm hại cô ấy! " Hứa Mộ Nhiên gằn giọng, hai mắt hắn đỏ ngần, ngập tràn sát khí, cuộn tay vo thành nắm đấm vẫn giữ nguyên.
Kẻ thù ở trước mặt, cây súng trong tay bị cướp mất, người phụ nữ hắn yêu lại gặp nguy hiểm, không thể ra tay giết kẻ thù, hắn chưa bao giờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Nhìn thấy Tranh Nhi bị đánh đến tả tơi, Hứa Mộ Nhiên hoàn toàn phải chịu thua, vứt hết thể diện của một Đô đốc cao ngạo, cúi người cầu xin Tả Thiên Ân.
" Tả Thiên Ân, tha cho cô ấy đi!
Ân oán giữa tao với mày không liên quan tới cô ấy!
Cô ấy và tao không liên quan gì nhau! Đừng giết người vô tội! "
" Không liên quan? " Tả Thiên Ân cười khinh bạc.
* Phằng *
Tiếng súng nổ vang lớn lần nữa, Hứa Mộ Nhiên không trúng đạn, cả Tranh Nhi cũng thế, Tả Thiên Ân bắn chỉ thiên lên trên, chặn lại lời của Hứa Mộ Nhiên.
Hắn tiếp tục chĩa xuống vào người Hứa Mộ Nhiên, điên tiết mắng mỏ.
" Hứa Mộ Nhiên, thằng chó! Mày nghĩ tao ngu à? Muốn dụ tao tha cho nó?
Mày và con đ.iếm này hôm nay đừng hòng sống xót! " hắn vừa nói vừa, kéo tóc Tranh Nhi, khiến cô gái đau đớn, đôi mắt ướt đẫm nheo lại.
* Bốp *
Tả Thiên Ân tát cô cái nữa, dí súng vào đầu cô, nhìn Hứa Mộ Nhiên sốt sắng lo cho cô, hắn nở nụ cười đắc ý, nói tiếp.
" Hứa Mộ Nhiên, Đô đốc cao cao tại thị thượng, có tận 4 vợ, ly hôn cả 4 người nhưng lại theo đuổi người vợ cuối cùng...mày nghĩ mày và nó có liên quan không? " hắn chỉ rõ điểm yếu của Hứa Mộ Nhiên.
Chẳng sai đi đâu cả, Tranh Nhi trong lòng Hứa Mộ Nhiên còn quan trọng hơn mạng sống của hắn, nói cô không liên quan đến hắn, rõ ràng là một lời nói giả ngu dốt nhất.
Tả Thiên Ân đâu ngu đến mức tin theo, huống chi từ nãy đến giờ, hể Tranh Nhi bị đánh Hứa Mộ Nhiên lại sốt sắng, có mù vẫn nhìn ra hắn lo cho cô.
" Tha cho cô ấy! Tả Thiên Ân tao xin mày! " Hứa Mộ Nhiên hoàn toàn vứt bỏ cái tôi, quỳ xuống cầu xin kẻ thù.
Tả Thiên Ân được nước lấn tới, kéo Tranh Nhi đứng lên, ôm eo nhỏ, còn đưa mũi hít hà mùi hương của cô trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
" Hứa Mộ Nhiên!
Con đàn bà này của mày đúng là rất xinh đẹp...bảo sao mày lại không màng nguy hiểm đến đây cứu nó! " hắn thều thào, bàn tay dưới eo nhỏ di chuyển xuống cặp mông căng tròn.
Hành động bắt đầu xổ xàng, sờ soạn vào cặp mông ấy, Tranh Nhi giãy giụa không ngừng, cô bị trói chẳng tài nào chống cự được.
Hứa Mộ Nhiên chứng kiến ứa gan lên, lớn tiếng cảnh cáo.
" Tả Thiên Ân buông cô ấy ra! Mày dám làm bậy ta sống chết với mày! "
" Haha...sợ quá! " Tả Thiên Ân ngửa cổ cười lớn.
Nghe mấy lời hâm dọa, hắn chẳng sợ, huênh hoang bộ mặt giương giương tự đắc, Hứa Mộ Nhiên bị thương có thể làm gì được hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...con đàn bà này của mày có cho tao cũng không thèm...
Thứ gì mày đã xài qua Tả Thiên Ân này không bao giờ đụng tới! " hắn nắm lấy tóc Tranh Nhi, dí súng hâm dọa.
" Hứa Mộ Nhiên nếu muốn nó sống thì làm theo lời tao! "
" Được! Mày muốn gì tao cũng làm, thả cô ấy ra! " Hứa Mộ Nhiên hấp tấp, đồng ý chẳng cần suy nghĩ.
Tả Thiên Ân biết Hứa Mộ Nhiên đến đây, chắc chắn đã có chuẩn bị, càng không có chuyện dễ dàng gì cho hắn giết chết cả hai thuận lợi, nên hắn sớm đã thủ sẵn kế hoạch.
Hắn bắt Hứa Mộ Nhiên vào trong một tầng hầm trong ngôi nhà bỏ hoang này, rồi đẩy cả Hàn Tranh Nhi vào trong đó, đứng ngạo nghễ trước mặt cả hai, lấy ra một quả lựu đạn làm cả hai hoảng hồn lùi vào bên trong.
Hứa Mộ Nhiên đứng chắn trước người Tranh Nhi, thủ thế, chỉ cần quả lựu đạn ấy quăng vào, hắn chấp nhận ôm lựu đạn, dùng thân bảo vệ cô.
Và...
* Bùm *
Căn hầm bị lưu đạn nổ, Tả Thiên Ân không quăng vào trong, chỉ làm sập cửa ra vào, lấp luôn ánh sáng, giam lỏng họ, muốn họ chết dần chết mòn trong đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...