Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Y Lãnh Y vẻ mặt hờ hững nhìn Tử Phong Ngưng, như thể hai người chưa từng quen biết. Nàng trước kia khi nhớ lại chuyện cũ cũng ít nhiều có phần tình cảm không bỏ xuống được, dù sao tám năm tình yêu toàn bộ đều trao cho Tử Phong Ngưng, khoảnh khắc đẹp nhất, khắc ghi sâu sắc nhất, kí ức thống hận nhất toàn bộ đều có thân ảnh của người kia, khiến cho bản thân sao có thể quên đi như vậy.

Nhưng mà Tử Phong Ngưng, chị không nên, không nên dùng thủ đoạn ác độc thế để đối phó với Hồ Mộ Y, chị đã biết rõ trái tim tôi đã trao cho người khác, lại vẫn cố chấp như thế, thực sự đến mức ngay cả chút kí ức còn lại này chị cũng muốn mạt sát tôi sao? Tình yêu của chị rất ích kỷ, ích kỷ đến mức khiến tôi sợ hãi. Tử Phong Ngưng, cứ như vậy đi, từ nay về sau giữa chúng ta sẽ không còn gì liên quan nữa, chỉ có như vậy thì cho đến ngày tôi già đi, trong kí ức vẫn còn có thể giữ lại bóng hình xinh đẹp của chị mà không phải là cừu hận cùng chán ghét.

Tử Phong Ngưng cắn răng, oán hận nhìn Y Lãnh Y.

Em khát khao đến thế cơ à?! Liền như vậy chờ không nổi?! Y Lãnh Y, vì sao? Vì sao vẻ phong tình mà ngay cả khi ở bên tôi em cũng chưa từng có, thế nhưng nay lại không hề giữ lại trao cho Hồ Mộ Y? Rốt cuộc tôi có gì không bằng cô ta? Cô ta lừa gạt em như thế chẳng lẽ không đủ sao? Vì cái gì em có thể tha thứ cho cô ta mà lại tàn nhẫn như vậy với tôi?!

“Có việc gì?” Y Lãnh Y nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu tỏ vẻ không liên quan khiến Hồ Mộ Y ở bên cạnh nghe được mà lòng thầm sung sướng.

Tử Phong Ngưng thở sâu, kiềm chế cảm xúc của mình, nhìn Y Lãnh Y thật sâu: “Có, tôi có lời muốn nói với em.”

Tử Phong Ngưng liếc mắt nhìn Hồ Mộ Y vướng chân ở bên cạnh: “Cô có thể đi ra chỗ khác được không?”

Tầm mắt Hồ Mộ Y bị Tuyết nhi ở bên cạnh nàng hấp dẫn qua, hương khí trên người nữ nhân này thực đặc biệt, như thể đã ngửi qua ở đâu đó, hơn nữa, đôi mắt nàng cũng không giống người phàm, nhìn kỹ có thể thấy được lam quang nhàn nhạt. Mỗ mỗ từng nói với Hồng nhi, chỉ có yêu tinh tu hành có thành tựu hoặc có tiên cốt mới như thế, còn có làn da trắng quá mức của nàng, rất quỷ dị. Sao bên cạnh Tử Phong Ngưng lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy? Vội vã muốn tìm hiểu đến tột cùng, Hồ Mộ Y liền cũng không dùng dằng tính toán chi li như mọi ngày, gật đầu, nhìn Y Lãnh Y, gật gật đầu: “Y Y, tôi đi qua bên kia chờ em.”

“Ừm.” Y Lãnh Y mỉm cười với nàng, nụ cười điềm tĩnh này khiến Hồ Mộ Y an tâm.

Động tác qua lại giữa hai người bị Tử Phong Ngưng thu hết vào mắt, âm thầm siết chặt nắm tay, Tử Phong Ngưng quay đầu, lạnh lùng nhìn Tuyết nhi: “Ngươi cũng qua đó chờ đi, đừng ở đây vướng chân.”

Tuyết nhi nghe xong ánh mắt liền ảm đạm, nhẹ gật đầu, xoay người yên lặng rời đi.


Bóng dáng cô đơn của Tuyết nhi khiến lòng Y Lãnh Y đau nhói. Tử Phong Ngưng cũng từng lạnh lùng với nàng như thế, nhìn vẻ mặt của cô gái kia, sợ là cũng lún sâu rồi, không biết —

“Còn nhìn? Người đã đi rồi mà vẫn còn lưu luyến thế???!!!” Tử Phong Ngưng cắn răng, căm tức nhìn Y Lãnh Y. Em yêu cô ta đến vậy, yêu đến mức ngay cả chia lìa một khắc cũng không thể chịu nổi?

Y Lãnh Y kinh ngạc quay đầu, khó hiểu nhìn Tử Phong Ngưng. Tử Phong Ngưng hai má giật giật, nhìn chằm chằm Y Lãnh Y: “Y Y, thời gian này em đã đi đâu?”

Y Lãnh Y lắc đầu: “Có liên quan gì tới chị đâu?”

“Không liên quan gì tới tôi?” Tử Phong Ngưng cười lạnh, ánh mắt nhìn Y Lãnh Y cũng càng thêm âm lãnh.

“Em đã biết rõ nàng là hồ ly tinh, vậy mà vẫn khăng khăng một mực như thế? Y Y, em bị ma quỷ ám sao?”

Giọng điệu Y Lãnh Y vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chị và tôi đã không còn liên quan gì nữa, chuyện của tôi cũng không phiền Tử tổng lo lắng.”

“Em quên là đã đáp ứng gia gia chuyện gì sao?” Tử Phong Ngưng vội vàng nói, khẩn trương nhìn Y Lãnh Y. Từ giọng nói bình thản của nàng, Tử Phong Ngưng không nghe được tình cảm gì. Y Y, chẳng nhẽ em thật sự không còn ngay cả một chút tình cảm nào với tôi sao?

Nghe thế, Y Lãnh Y ngẩng phắt đầu, sự bình tĩnh đã không còn trong ánh mắt, mà nhường chỗ cho ngọn lửa giận cùng nồng đậm hận ý có xua cũng không tan được: “Tử Phong Ngưng, nếu không phải bởi vì gia gia thì Y Lãnh Y tôi tuyệt đối sẽ không nguyện nói nhiều thêm một câu với loại người vô sỉ như chị!”

Tử Phong Ngưng bị nàng mắng đến lặng người, một lát sau, ánh mắt trở nên sắc bén, nàng kêu gào hét lên, khuôn mặt đỏ bừng cay độc: “Em nói tôi vô sỉ? Em lại dám nói tôi vô sỉ?!”


Y Lãnh Y ngẩng đầu, ánh mắt gay gắt; “Tử Phong Ngưng, chị đã làm gì Mộ Mộ chẳng nhẽ tôi không biết?! Huyễn Hình Tán mà nàng trúng sao có thể không có liên quan tới chị! Nếu không phải chị, tôi nào sẽ hận chính mình đến vậy?! Nếu không phải chị, sao Hồng nhi có thể phải chịu đựng nhiều khổ sở như thế?!”

“Đó là trừng phạt đúng tội!” Tử Phong Ngưng thấo giọng rít lên. Y Y, nếu không phải vì muốn có em, sao tôi phải làm vậy?!

“Chị đi đi! Tử Phong Ngưng, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa!”

Lần đầu tiên Y Lãnh Y dùng giọng điệu gay gắt như thế nói chuyện với người khác, mà trái tim đã sớm bể nát. Giữa hai người đã từng tươi đẹp biết bao, giờ xem ra còn lại cũng chỉ có thương tổn……

Tử Phong Ngưng cũng không cam tâm, dùng sức cầm cổ tay Y Lãnh Y, mạnh mẽ kéo về phía mình: “Y Lãnh Y, em tỉnh lại đi, sao em có thể ở cùng một hồ ly tinh cả đời được?!”

“Buông tay!!!” Hồ Mộ Y ở xa xa thấy động tác thô lỗ ấy của Tử Phong Ngưng liền chạy vội tới, còn chưa tới nơi đã nhảy mạnh lên, thân mình bay lên trời, một cước đá tới Tử Phong Ngưng. Tử Phong Ngưng không kịp tránh, chân bị đá trúng, đau đớn buông lỏng tay đang giam cầm Y Lãnh Y, nàng nửa ngồi xổm ôm lấy cái chân bị thương của mình, đau đớn đến mặt nhăn nhó trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, lại vẫn nén nhịn không phát ra tiếng, cắn răng chịu đựng.

Y Y, tôi không tin, không tin em sẽ nhẫn tâm để nàng đối xử với tôi như thế……

Tuyết nhi chạy tới theo thấy một màn như vậy liền bị chọc giận, nâng Tử Phong Ngưng dậy rồi lui lại phía sau dùng chút lực, nhảy bật lên từ không trung, lưu loát tung một cú đá về phía Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y nhìn kinh hãi, không trốn kịp, vội vàng đẩy Y Lãnh Y ở bên cạnh ra, giơ hai tay chặn trước ngực. Bởi vì đau lòng Tử Phong Ngưng bị thương, Tuyết nhi dùng nhiều sức, Hồ Mộ Y bị đá đến lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Tuyết nhi lại vẫn như cũ không chịu bỏ qua, cúi người xuống, một cú quét chân, móc lấy chân Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y thấy thế liền vội khép hai chân, kẹp lấy chân phải hung mãnh đá tới của nàng, lật nhào giữa không khung. Đôi chân dài của hai người giống như hai con rắn quấn lấy nhau. Tuyết nhi cắn răng, hét lớn một tiếng, vung tay bổ về phía đùi phải Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y bị chân mình làm liên luỵ, đau quá rút chân về, cố đứng vững thân mình. Tuyết nhi xoay người một cái lưng chạm vào trước ngực Hồ Mộ Y, tay phải liền nương theo tư thế, đầu tiên là dùng khuỷu tay thúc vào bụng Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y ôm bụng lùi lại hai bước, thình lình lại bị Tuyết nhi xoay người lại đá trúng vai trái. Thân mình thoạt nhìn đơn bạc như thể có thể bị gió thổi bay của Hồ Mộ Y bị một cước này xoay tròn một cái lui lại, vòng vòng hai vòng mới ổn định được thân mình. Ngay lúc Tuyết nhi vừa muốn dùng toàn lực thì Y Lãnh Y hét lớn chạy lại ôm Hồ Mộ Y sắc mặt xanh mét, nước mắt đã ràn rụa.


Tuyết nhi nhìn Y Lãnh Y gắt gao bảo vệ Hồ Mộ Y mà ngẩn ra, quay đầu về phía Tử Phong Ngưng. Tử Phong Ngưng mặt âm trầm không nói, nhìn Y Lãnh Y nước mắt ràn rụa, thở dài, xoay người, khập khiễng đi về phía bãi đỗ xe. Tuyết nhi cũng vội chạy theo.

Hồ Mộ Y được Y Lãnh Y ôm trong lòng, sớm đau đến mức mặt cắt không chút máu, lại vẫn cậy mạnh lau nước mắt trên mặt Y Lãnh Y: “Y Y, đừng sợ, tôi có chân khí hộ thể, đánh không chết được đâu.”

Y Lãnh Y liều mạng lắc đầu, tay luồn xuống dưới cổ Hồ Mộ Y, ý đồ muốn bế nàng lên. Hồ Mộ Y chịu đựng đau đớn, nhẹ lắc đầu: “Y Y, em không bế được tôi đâu, đỡ tôi một chút là được rồi.”

Y Lãnh Y miễn cưỡng gật đầu, lau nước mắt trên mặt, tay khoác lên vai Hồ Mộ Y, đỡ nàng chậm rãi đi vào nhà. Vào phòng, Y Lãnh Y dìu nàng tới sô pha để nàng nằm đó rồi chạy vào phòng lấy thuốc.

Giờ Hồ Mộ Y cũng không giả bộ nữa, nhe răng trợn mắt đau tới hít một hơi, nhìn cẳng chân sưng tím mà đầy bụng lửa giận. Ông nó chứ, yêu tinh ở đâu đến, dĩ nhiên lại dám bắt nạt bản hồ tiên? Nhớ tới động tác lưu loát độc ác vừa rồi của Tuyết nhi, Hồ Mộ Y rùng cả mình, ách……Nàng có khả năng, khả năng cũng giống ta là một vị tiên tử có tu hành nhỉ.

Cửa buồng trong mở ra, Y Lãnh Y ôm một hòm thuốc thực lớn, hai mắt hồng hồng đi ra, Hồ Mộ Y nhìn mà dở khóc dở cười: “Y Y, tôi thật sự không sao mà, lại nói chứ thuốc của người phàm dùng với đại tiên như tôi là hoàn toàn vô dụng!”

“Nói bậy!” Y Lãnh Y không tin, đến gần Hồ Mộ Y, nhìn trên cánh tay tuyết trắng của nàng có nhiều điểm đỏ sẫm ghê người, mắt lại bắt đầu cay cay.

Hồ Mộ Y nhìn thấy liền vội vàng ôm nàng vào lòng an ủi: “Y Y, đừng sợ, tôi thật sự không sao cả mà, trước kia mỗ mỗ cũng thường xuyên đánh tôi, còn ác hơn thế này kìa!”

Y Lãnh Y nhớ tới ánh mắt sắc bén cùng hành động hung ác của Tuyết nhi khi đánh nhau với Hồ Mộ Y, thân mình không kiềm chế được run rẩy, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Hồ Mộ Y: “Mộ Mộ, Tuyết nhi kia có lai lịch gì? Thế nào mà ngay cả chị cũng bị đánh thảm đến vậy, không phải là –”

Hồ Mộ Y gật gật đầu: “Chắc chắn nàng không phải người!”

Y Lãnh Y gật đầu, không nói nữa, mở hòm thuốc ra, lấy rượu thuốc đỏ vào tay, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Hồ Mộ Y. Tuy biết không có tác dụng gì nhiều, nhưng Hồ Mộ Y vẫn không lay được sự cố chấp của Y Lãnh Y, chỉ có thể nheo mắt hưởng thụ mỹ chân săn sóc. Qua nửa ngày, nước thuốc nhẹ nhàng khoan khoái, bàn tay mềm nhẹ thoải mái xoa bóp không thấy nữa, Hồ Mộ Y chậm rãi mở to mắt khó hiểu nhìn Y lãnh Y, chu mỏ thúc giục: “Y Y, tiếp tục đi?!”

Y Lãnh Y lại đỏ mặt, cắn môi dưới ngượng ngùng nhìn nàng. Hồ Mộ Y càng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Y Lãnh Y. Mình không làm gì mà? Nàng đây là làm sao vậy? Lại nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thực lâu sau, Y Lãnh Y nhăn nhó phun ra hai chữ: “Quần áo……”


“Quần áo?” Hồ Mộ Y ngẩn ra lặp lại, quần áo làm sao? Đây chính là quần áo mới Ương tử đặc biệt tặng ta chúc mừng xuống núi mà.

Y Lãnh Y nhìn gương mặt chất phác của Hồ Mộ Y, mặt đỏ lên, người này cố ý đúng không? Bình thường mình nói gì cũng hiểu sai, thế mà giờ…..

Hồ Mộ Y khó hiểu nhìn bộ dáng đỏ mặt của Y Lãnh Y, cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi ngẩng phắt đầu, mắt bắn kim quang: “Y Y, em là muốn tôi cởi, cởi quần áo?!”

Y Lãnh Y cắn môi gật gật đầu, cuối cùng còn không quên vươn tay chọt chọt lên trán Hồ Mộ Y: “Không được nghĩ lung tung, chỉ là bôi thuốc thôi.”

“Không nghĩ lung tung, không nghĩ mà.” Hồ Mộ Y ngoài miệng hùa theo, trong lòng lại đã sớm vui ngất trời. Ha ha, thì ra mỗi lần mình bị thương đều có thể kiếm được chút phúc lợi như thế, nếu có thể trường kỳ được như vậy, ta ước gì ngày ngày đều bị đánh!

Cởi quần áo ra, Hồ Mộ Y ngoan ngoãn nằm úp sấp trên sô pha, Y Lãnh Y đỏ mặt nhìn chằm chằm tấm lưng với đường cong hoàn mỹ của Hồ Mộ Y, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoa.

Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thân thể Hồ Mộ Y, nhưng nàng vẫn không khắc chế được khẩn trương. Dáng người Hồ Mộ Y đẹp lắm, da thịt trẻ trung ánh quang mang nhàn nhạt, sắc trắng gần như trong suốt khiến Y Lãnh Y gian nan nuốt nước miếng, còn có cái eo nho nhỏ quyến rũ người ta, cái mông cong đáng yêu, sau đó kết cợp với cặp đùi thon dài, tất cả tất cả đều khiến Y Lãnh Y mê muội thật sâu. Dần dần, bàn tay đầy thuốc mỡ của Y Lãnh Y chuyển thành đôi môi đỏ mọng, từ trên cổ Hồ Mộ Y di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng hôn.

Nụ hôn như có như không của Y Lãnh Y khơi dậy khát vọng trong lòng Hồ Mộ Y, nàng khó nhịn vặn vẹo thân thể, nhiệt khí tràn ra từ trong người, lại vẫn cắn răng cố nhịn. Hồ Mộ Y, ngươi không thể, không thể lần nào cũng chủ động như vậy, sẽ bị Y Y khinh thường……

Nụ hôn của Y Lãnh Y vẫn như cũ không chậm không vội rơi trên người Hồ Mộ Y, từ trên xuống dưới, lưu lại ấn ký ướt át. Siết chặt ga giường, Hồ Mộ Y nhẹ rên một tiếng, quay đầu, hai mắt mê man mà khát vọng nhìn Y Lãnh Y: “Y Y –”

Tiếng than nhẹ nhàng uyển chuyển bay vào tai Y Lãnh Y, nhìn hai mắt tràn ngập dục vọng của Hồ Mộ Y, Y Lãnh Y rốt cuộc không nhịn được nỗi kích động trong lòng, hai tay giữ bên eo Hồ Mộ Y, hung hăng đè nàng xuống dưới thân.

———————————-

Bách Linh: Ồ, Mộ Mộ nằm dưới nha…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui