Long Thấu bị Hồ Mộ Y nói thế khiến cho khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên, nuốt nước miếng, không cam lòng nhìn Hồ Mộ Y. Hắn đã gặp nhiều loại con gái, nhưng người vừa xinh đẹp lại cá tính như Hồ Mộ Y thì vẫn là người đầu tiên, xinh đẹp lại không làm bộ, khác với các cô tiểu thư nhà giàu bình thường. Hồ Mộ Y như một vật thể phát sáng tiềm tàng, có cảm giác mười phần mới mẻ, khiến người ta lún sâu vào, kích thích dục vọng chinh phục mãnh liệt của Long Thấu.
“Vậy Hồ tổng có muốn tới nơi nào thăm thú không?” Long Thấu không chịu bỏ qua, tiếp tục truy vấn.
Hồ Mộ Y lắc đầu, căn bản không quan tâm Long Thấu, tầm mắt vẫn như trước dừng ở phía Y Lãnh Y rời đi. Như thế nào nàng có thể không biết tên con trai này suy nghĩ gì chứ, nếu là vừa nãy thì có lẽ còn có thể đồng ý, nhưng giờ hiệu quả trò diễn đã đạt được, đối với loại con trai bỉ ổi – dâm ô này một chút hứng thú cũng không có. Cúi đầu suy tư một phen, kéo ghế ra, lập tức đi về phía WC.
Hồ Mộ Y là kẻ mù đường, rẽ trái rẽ phải cả nửa ngày mới vất vả tìm được WC, thở phào một hơi, vội vàng đi vào, tiến vào rồi mới giật mình phát hiện là đi nhầm phòng.
Vài tên đàn ông đang vui vẻ ôm phần dưới “xả” nước tiểu há hốc miệng vạn phần hoảng sợ nhìn nàng, thậm chí có người vừa kéo quần vừa thét chói tai. Hồ Mộ Y chớp chớp mắt nhìn một lát, chậm rì rì lui ra, thở dài, ╮[╯▽╰]╭, aish, thế giới hiện nay làm sao vậy, bổn cô nương còn không sợ nhìn đau mắt, một đám ẻo lả các người kêu gào cái gì chứ.
Hồ Mộ Y chỉnh lại mái tóc, đi về phía WC nữ, không vội vã đi vào mà núp ở cửa rình coi.
Y Lãnh Y cúi đầu dùng nước vỗ nhẹ hai má, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn gương. Nàng cũng không tức giận thái độ của Mộ Mộ đối với mình, chỉ là không rõ vì sao Mộ Mộ lại đột nhiên trở nên tùy tiện vậy, đó không phải là Hồ Mộ Y ở trong lòng nàng.
Có phải tất cả những người đối xử tốt với mình đều nhất thời như thế không, chỉ thoáng qua trong giây lát, thật giống như nắm cát trong lòng bàn tay, làm thế nào cũng không giữ lại được. Nước mắt chậm rãi ứa ra lăn dài trên gò má trắng nõn của Y Lãnh Y, nàng chưa bao giờ si tâm vọng tưởng mình sẽ cùng Hồ Mộ Y ở bên nhau thế nào, chỉ là từ lần đầu tiên thấy nàng đã có cảm giác quen thuộc mơ hồ, rồi không rõ vì nguyên nhân gì, ở trước mặt Hồ Mộ Y, mình có thể thả lỏng trước nay chưa từng có, không cần che dấu cái gì, không cần suy nghĩ gì. Từng nghĩ Hồ Mộ Y có thể trở thành người thân thiết nhất của mình, hiện tại xem ra mình nghĩ lầm rồi.
Hồ Mộ Y đứng núp sau cửa, lặng lẽ nhìn Lãnh Y. Vài lọn tóc ướt sũng dính sát trên trán Lãnh Y, đôi mắt cũng hồng hồng, u oán nhìn gương, hiển nhiên là đã khóc, thân ảnh gầy yếu bấy lực khiến trái tim Hồ Mộ Y đau đớn.
Hồ Mộ Y thở dài, bước nhanh ra ngoài, lấy di động ra: “Miêu yêu chết tiệt, ta làm đúng theo kế hoạch của ngươi, khiến Y Y tức giận đến khóc rồi!”
Vị Ương đang nằm trong lòng Hồ Liễu làm nũng nghe được Hồ Mộ Y báo thành tích, liền cười híp mắt: “Chúc mừng, Hồng nhi, đó chứng minh là nàng quả thực quan tâm tới ngươi!”
“Vậy thì giờ phải làm sao đây?”
Vị Ương cau mày, nhìn chằm chặp điện thoại không nói, chết thật, dĩ nhiên quên mất đường lui! Hồ Liễu ở một bên thấy bộ dáng Vị Ương chu môi thực đáng yêu, lòng rung động, tiến lên vịn cánh tay Vị Ương, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
“……”
Hồ Mộ Y đợi một lát, mất kiên nhẫn: “A lô? Nói gì đi chứ, Ương tử! Y Y chắc sắp trở lại rồi, ngươi đừng có lằng nhằng nữa!”
“Uhm – Hồng nhi –”
“Làm sao? Nói nhanh lên tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
“Ta – uhm –”
Hồ Mộ Y dựng thẳng lỗ tai dán sát vào di động nghe nửa ngày cũng không nghe được động tĩnh gì, như hiểu ra điều gì, đen mặt hỏi: “Miêu yêu chết tiệt, ngươi đừng nói với ta là ngươi chỉ biết cách chọc giận Y Y chứ không biết dỗ nàng thế nào đấy chứ.”
“Uhm – Hồng nhi ngươi cũng thật thông minh – ta cúp máy đây – hôm, hôm khác nói chuyện tiếp, ah –”
Hồ Mộ Y dùng sức siết chặt di động bên tai, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Miêu yêu chết tiệt, ngươi chờ đấy cho ta!”
Cúp máy, Hồ Mộ Y lại thầm rủa Vị Ương một phen. Mắng thì mắng, thế nào cũng phải đối mặt với sự thật thôi. Không có quân sư, cũng đành chỉ có thể tự lực cánh sinh, gật gù suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra biện pháp, bất đắc dĩ đành trở về phòng ăn tìm Lãnh Y. Vào phòng, Hồ Mộ Y liền ngẩn ra, như thế nào mất thời gian đi vệ sinh một cái thôi mà lại có thêm một người thế này.
Long Thấu thấy Hồ Mộ Y vào liền cười đứng lên, chỉ vào người thanh niên cao gầy bên cạnh giới thiệu: “Đây là em trai tôi, Long Uy, nghe nói Hồ tổng đến đây nên không thể không lại đây nhìn xem.”
Long Uy nhìn càng đẹp trai hơn anh mình, gương mặt thanh tú, làn da trắng trẻo, mày rậm mắt to, dáng người thon dài tỉ lệ hoàng kim. Áo sơ mi quần tây đơn giản mặc trên người hắn lại có phong thái khác, không chút nào ra vẻ.
Cảm thấy Hồ Mộ Y nhìn mình chăm chú, Long Uy liền mỉm cười gật đầu với Hồ Mộ Y: “Ba tôi sợ Long Thấu tiếp đãi có gì không tốt nên cố ý để tôi tới xem.”
Hồ Mộ Y mím môi cười cười: “Long tổng thực có học thức, các công tử trong nhà một thì ‘long đầu’, một là ‘long vĩ’, không hổ là Long tộc ha.”
Long Uy kinh ngạc nhìn Hồ Mộ Y, lập tức khóe miệng cong lên một mạt ý cười, liếc mắt nhìn Long Thấu vẻ mặt mê gái, lại trùng hợp nhìn thấy Y Lãnh Y ngồi một bên trầm mặc không nói, mắt sáng lên, ánh mắt lập tức bị nàng hấp dẫn: “Vị mỹ nữ này là?”
Long Thấu sao có thể không hiểu ý em trai, ở bên cạnh nháy mắt giới thiệu với Long Uy: “Đây là thư ký của Hồ tổng, Y Lãnh Y, Y tiểu thư.”
Long Uy cười nhẹ, nhìn Y Lãnh Y từ trên xuống dưới, nét mặt lộ ra biểu tình kinh diễm. Hôm nay Y Lãnh Y mặc một chiếc váy màu xanh lục, thanh nhã phóng khoáng, chiếc vòng cổ tinh tế bằng bạch kim càng làm nổi bật xương quai xanh khêu gợi, lớp trang điểm nhẹ nhàng tôn thêm nhan sắc không ít, đoan trang văn tĩnh đứng một bên, khiến ánh mắt Long Uy không rời đi được.
Ánh mắt Long Uy nhìn chằm chằm khiến Hồ Mộ Y cực kỳ khó chịu, bĩu môi, đưa tay giữ chặt Lãnh Y muốn kéo nàng giấu đằng sau, ngoài ý liệu, Y Lãnh Y lại cực nhanh rút cánh tay bị Hồ Mộ Y nắm ra, vẻ mặt lạnh lùng, không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Long Thấu không có mắt, căn bản không phát giác ra Hồ Mộ Y đang nén nhịn lửa giận vì bị cự tuyệt, chường mặt ra nịnh nọt: “Hồ tổng, cơm nước xong đừng đi về nhanh vậy, đi tới KTV nhà tôi nghỉ ngơi một chút đi.”
Hồ Mộ Y vốn định đến đây là dừng tay lại bị thái độ lạnh nhạt của Lãnh Y chọc giận, nhìn chằm chằm Lãnh Y một lát, quay đầu quyến rũ híp mắt nhìn khuôn mặt như cái bánh lớn của Long Thấu, cười gật đầu: “Vậy làm phiền Long phó tổng.”
***
Bốn người trước sau ra khỏi thang máy VIP, Hồ Mộ Y không khỏi phiền lòng khi thấy Long Uy không ngừng tìm cách trò chuyện với Y Y, liền dứt khoát xoay người sang chỗ khác nhìn Long Thấu mở ví lấy thẻ quẹt, im lặng không nói gì đi thẳng vào căn phòng tổng thống mờ ảo xa hoa. Hồ Mộ Y rầu rĩ không vui quét mắt nhìn Y Lãnh Y vui vẻ trò chuyện cùng Long Uy, mặt âm trầm đặt mông xuống sô pha, bốc quả nho trên bàn hất mạnh vào miệng.
Long Thấu đã quen thuộc chỗ này, biết con gái đều hay thẹn thùng, liền dẫn đầu, trực tiếp lấy hai cái mic ngồi đằng kia hát. Long Uy lại cực thân sĩ ngồi bên cạnh Lãnh Y tán gẫu này nọ, Lãnh Y chủ yếu nghe hắn nói, điềm tĩnh gật đầu, thỉnh thoảng còn hé lộ nụ cười thanh nhã. Hình ảnh hài hòa kia đâm vào mắt khiến Hồ Mộ Y nhức nhối, nhồi một miệng đầy nho chua, ồn ào lớn tiếng với Long Thấu: “Thấu Thấu, chọn bài tình ca hai chúng ta cùng hát đi.”
Long Thấu như thể bị điện giật quay đầu, được yêu mà sợ nhìn Hồ Mộ Y, Y Lãnh Y cùng Long Uy đều dừng nói chuyện, đồng thời ngạc nhiên nhìn Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y mỉm cười, thản nhiên ngồi ở sô pha nhìn Y Lãnh Y.
Long Uy tự mình đa tình, nghĩ Hồ Mộ Y đang nhìn mình, liền gật gật đầu ủng hộ nàng, còn quay đầu cười cười với Y Lãnh Y: “Nhìn thế này thì chắc anh tôi và Hồ tổng muốn cùng biểu diễn rồi. Hồ tổng cũng không tệ lắm, còn biết trưng cầu ý kiến của tôi.”
“……”
Nghe Long Uy nói như vậy, Y Lãnh Y quay đầu, thản nhiên liếc Hồ Mộ Y, mặt không chút thay đổi, cúi đầu, mím môi không nói.
Hồ Mộ Y cùng Long Thấu hai người chổng mông vào màn hình chọn nửa ngày cũng không chọn được bài nào, lúc chọn bài, không phải Hồ Mộ Y không đồng ý thì chính là Long Thấu không, hoàn toàn không chút ăn ý. Hồ Mộ Y dưới cơn tức giận chọn đại một bài “Độ tình”, nói cho Long Thấu biết nên hát thế nào. Long Thấy xấu hổ gật gật đầu, nắm mic quẫn bách đứng ở một bên rên theo.
Long Thấu: Hớ hờ hơ…hờ hơ…
Long Thấu: Hớ hờ hơ…hờ hơ…
Hồ Mộ Y: Cảnh Tây Hồ đẹp nhất vào tháng ba ah
Mưa xuân như rượu liễu như khói ah
Nếu hữu duyên thì ngàn dặm cũng gặp lại
Đã vô duyên thì đối diện cũng khó nắm tay nhau
Mười năm tu mới được cùng thuyền
Trăm năm tu mới được cùng giường
Nếu là ngàn ah năm ah may mắn
Bạch thủ đồng tâm ngay trước mắt
Long Thấu: Là là lá lá la la là……
Long Thấu: Là là lá lá la la là……
Long Uy và Y Lãnh Y trợn mắt há hốc mồm nhìn Long Thấu cầm mic vẻ mặt buồn bực ah ah, là lá la cùng Hồ Mộ Y cực kỳ khí thế hát bên cạnh, xong bài, hai người máy móc vỗ tay cổ vũ. Long Uy ngượng ngùng ho khan vài tiếng, nhếch nhếch mép với Y Lãnh Y: “Ah…xem ra hai người này còn cần thời gian rèn luyện với nhau.”
Nếu Long Thấu và Hồ Mộ Y đều đã hát, Long Uy sao có thể không biết xấu hổ không mời Lãnh Y hát một bài được. Phong độ đứng lên, thân sĩ xoay người lộ ra nụ cười mỉm mê người mời Lãnh Y. Lãnh Y đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, liếc Hồ Mộ Y trừng mắt bên cạnh, cánh tay nhỏ bé liền giơ lên.
———————————
Bài Hồ Mộ Y hát
.youtube.com/watch?v=p4Jj-hbYp4E
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...