Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tết âm lịch vừa qua, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều bận bù đầu.
Đầu tiên là phải cùng diễn tập liên hợp với Nga cùng 5 nước Trung Á, rất nhiều quân đội lặn lội đường xa, phải viễn chinh sang Âu Châu, rất nhiều chuyện cần bộ tác chiến tổng tham phụ trách định ra kế hoạch và phối hợp chỉ huy, trước khi diễn tập gần bắt đầu, thì Lôi Hồng Phi phải bay qua đó, đại biểu Trung Quốc thêm vào ban chỉ huy liên hợp quân diễn.
Xuất thân của y khá cao, cha Lôi Chấn là bộ trưởng bộ quốc phòng, bản thân cũng là trí dũng song toàn, từ máu đến nhiệt huyết đều sục sôi, tất nhiên có không ít lão tướng quân từ đó mà có chung ăn ý, dự định bồi dưỡng cho con hổ con này, vì vậy có khá nhiều chuyện đều phải do y đứng ra phụ trách, dần dần đạt được danh tiếng cao xa. Bản thân y có gốc sức lực sẵn rồi, cũng không quản có bao nhiêu áp lực, lập tức nắm cơ hội, theo dòng nước mà xuôi, bay thẳng mây xanh, vì vậy với việc này khá là nắm rõ, có thể nói lưu loát tiếng anh, việc giao tiếp không hề có vấn đề gì, trong đợt diễn tập quân sự quy mô lớn này có khá nhiều cơ hội lộ mặt.
Có hai bộ đội đặc chủng cũng tham gia trận diễn tập này, Ninh Giác Phi cùng Lâm Tĩnh lại không đi, mà là phái Lôi tư lệnh vừa mới thăng chức kia tới chỉ huy.
Trận diễn tập này từ lúc tiến hành dự bị đến lúc tiến hành tổng kết kết thúc công việc, tính cả trước lẫn sau cũng hơn 2 tháng, Lôi Hồng Phi từ trong nước ra ngoài nước đều hối hả, ngay cả thời gian để gọi điện nói chuyện phiếm cũng không có. Đợi vừa xong vụ diễn tập bận rộn xong, thì mã bất đình đề mà theo sát đoàn đại biểu quân sự quy cách cao mà tiến hành viếng thăm một vòng Âu Châu, Bắc Mỹ, Nam Mỹ. Khi y quay trở về Bắc Kinh thì đã vào giữa hè, nhưng lúc đó Lâm Tĩnh lại đi tới biên giới Tây Nam, chỉ huy hành động liên hợp của Trung Quốc, Myanmar và Thái Lan, tiến hành bao vây diệt trừ trùm ma túy lớn tại căn cứ chế tạo thuốc phiện ở vùng tam giác mới, Ninh Giác Phi thì đi Hải Nam, chỉ huy bộ đội đặc chủng phía nam tham gia tiến hành diễn tập quân sự về truy tập hải tặc trên biển, nghĩ cách cứu viện con tin.
Lôi Hồng Phi nhàn rỗi vô sự, bị cha già của mình gọi điện về nhà ăn bữa cơm với cha mẹ, y cố gắng thể hiện đạo hiếu, kiên trì nghe mẹ mình niệm cả nửa ngày việc chung thân đại sự, vất vả lắm mới thoát thân, liền chạy đi tìm Lăng Tử Hàn.
Hơn nửa năm, hai đứa nhỏ cũng đã qua 2 tuổi, nhìn cũng lớn hơn, đôi mắt càng thêm sáng, vẻ mặt đầy thông minh, vừa nhìn thấy y liền vui mừng mà xông lên ôm lấy y, cùng nhau kêu: “Bác Hổ.”
Lôi Hồng Phi mừng rỡ cười to, ôm lấy hai đứa nhỏ ôm lấy rồi nhấc nhấc mà cân thử: “Ừ, khá nặng đó, rất tốt, rất tốt.”
Đứa nhỏ liền khẩn cấp hỏi: “Có phải có mua quà cho tụi con không?”
Lôi Hồng Phi biết tính của tụi nhỏ, ngồi xuống sofa, cười hì hì hỏi: “Dùng để tháo nữa hả?”
Hai đứa nhóc ngẩn ra, lập tức làm bộ xấu hổ, cúi đầu miết ngón tay.
Lôi Hồng Phi buồn cười: “Được rồi, đừng ở trước mặt bác mà giả bộ, các con làm gì bác cũng đều ủng hộ, nếu lỡ ba của hai đó mà xử tụi con, thì cứ đi tìm bác.”
Ánh mắt của hai đứa nhỏ sáng lên, nét mặt tràn đầy vui mừng, liền dùng sức gật đầu.
Đến lúc này, Lôi Hồng Phi mới phát hiện trong nhà còn hai người phụ nữ trung niên cỡ 30,40 tuổi, nhìn qua ổn trọng thật thà phúc hậu, như là bảo mẫu, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, trước đây khi tụi nhỏ còn bé xíu, Lăng Tử Hàn lại không muốn mướn bảo mẫu, sao giờ hai đứa nó lớn thế này lại cần bảo mẫu? Nhìn hai người họ rất khách khí cười với y, y cũng lễ phép mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi tụi nhỏ: “Ba của tụi con đâu rồi? Không có ở nhà à?”
Lăng Tiêu giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra chỉ chỉ phía ngoài: “Đi ra ngoài mua đồ.”
“Dạ.” Lăng Diêu liên tục gật đầu.
Lôi Hồng Phi sờ sờ đầu của hai đứa nhỏ, ôn hòa hỏi: “Gần đây hủy đi bao nhiêu thứ rồi?”
Lăng Tiêu giơ bàn tay của mình lên, không hề xấu hổ mà hài lòng nói: “Rất nhiều.”
Bảo mẫu ngồi bên cạnh cũng cười nói tiếp lời: “Hai đứa nhỏ này cực kỳ thích tháo dỡ đồ vật, tôi chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào thông minh như hai đứa bé này.”
Người bảo mẫu còn lại cũng nói thêm: “Đúng vậy, Lăng tiên sinh cũng không có quản việc này, cái nào bị tháo ra có thể ráp lại thì ráp, không ráp được thì bỏ. Lăng tiên sinh chỉ đành mua cái mới. Hai đứa nhỏ cực kỳ linh hoạt rồi, chỉ cần không thấy trong vòng 1 tiếng là đã có thể đem một thứ đồ tốt biến thành đống gạch vụn rồi.”
Tâm tình Lôi Hồng Phi rất tốt, liền mỉm cười cùng bảo mẫu nói chuyện phiếm. Hai đứa nhỏ ngồi trên đùi của y, dựa vào trong lòng y, khó có dịp ngoan ngoãn như thế.
Lăng Tử Hàn rất mau trở về, mở cửa vừa nhìn cảnh trong phòng, liền nở nụ cười: “Anh tới à? Lâm Tĩnh đâu?”
“Hắn đi công tác rồi, không có ở Bắc Kinh.” Lôi Hồng Phi nhìn hai mắt của cậu, thấy cậu dường như gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng còn có chút xanh, nhất thời trong lòng đau lòng không ngớt, thu lại nụ cười, cau mày hỏi: “Sao sắc mặt của em khó coi quá vậy? Có phải lại sinh bệnh hay không?”
“Không có,” Lăng Tử Hàn đưa hai túi đồ lớn trong tay cho hai bảo mẫu nhận lấy, sau đó đi rửa tay, ngồi xuống bên cạnh y, thoải mái nói. “Sắc mặt của em luôn là vậy mà, chỉ bất quá lâu rồi anh không gặp em, nên cảm thấy nó không được tốt thôi, kỳ thực không có gì đâu, hiện tại em không có đi làm, lại có bảo mẫu làm việc nhà, chăm hai đứa nhỏ. Em cũng không cần phải làm gì hết, trên cơ bản đều là đang tịnh dưỡng, thấy rất tốt, anh không cần lo lắng.”
Cậu nói khá hời hợt, trong nhà lại còn hai người bảo mẫu chăm sóc, nếu như cậu quả thực xảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ gọi điện cho Đồng Duyệt, Lôi Hồng Phi cũng nghĩ không có vấn đề gì lớn, nên không hỏi nhiều nữa.
Hai đứa nhỏ thấy ba mình đã về, liền không muốn ngồi tiếp nữa, giãy dụa nhảy xuống từ đùi của Lôi Hồng Phi, chạy đi theo bảo mẫu, muốn thử xem đồ mà ba mình vừa mua về.
Lăng Tử Hàn quan sát Lôi Hồng Phi từ trên xuống dưới 1 chút, mỉm cười nói: “Em thấy cánh tay của anh, mấy lần trước có thấy nhưng không có nhìn kỹ, nghe nói Đồng viện trưởng chuyên môn gia trang thêm vài công năng mới đặc thù cho anh phải không?”
“Đó là đương nhiên rồi.” Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng mà biểu diễn cho cậu xem vài lợi khí sát nhân ẩn dấu. “Nếu cánh tay giả của người thường cũng có lắp đặt cái này, thì tỷ lệ phạm tội tuyệt đối gia tăng.”
Lăng Tử Hàn nhìn y thao tác công năng ẩn trong cánh tay một lần, hơi hơi gật đầu: “Cái này không phải tay giả rồi, mà là vũ khí, xác thực không thể tùy tiện lắp đặt.”
“Đúng vậy, cũng chỉ mình anh có thể sử dụng.” Lôi Hồng Phi nhịn không được tự biên tự diễn một phen, tâm tình nhất thời vui vẻ gấp đôi.
Lăng Tử Hàn nhìn người bạn thân trong sáng hoạt bát vĩnh viễn bất biến, khoái trá đứng dậy rót ly trà cho y, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây bận lắm không? Lâu rồi em không gặp Lâm Tĩnh.”
“Đúng là bận rộn thiệt, anh cũng hơn nửa năm rồi không thấy hắn đó.” Lôi Hồng Phi có chút phiền muộn. “Một người ăn không có ý nghĩa gì hết, anh cũng lười làm cơm, ngày nào cũng ăn ở căn tin cả.”
Trong mắt Lăng Tử Hàn tiếu ý tiệm nùng, hơi hài hước hỏi: “Từ khi anh có cánh tay này, có từng cùng hắn đánh lần nào chưa?”
“Đương nhiên có đánh rồi.” Lôi Hồng Phi lập tức mi phi sắc vũ. “Hiện tại bọn anh đánh nhau, căn bản không xem là thiết tha mấy, toàn là anh lừa qua mặt hắn thôi. Mấy lần trước chỉ là để thử sức, nên anh không ra tay hết sức, mà hắn cũng không có hết lực, chủ yếu là biết sự lợi hại của cánh tay anh thôi. Có lần đánh nhau, mấy anh em đứng xem bảo không được công bằng, kêu hắn dùng dao đánh với anh, anh không có ý kiến, nhưng hắn lại không đồng ý, nhất định phải dùng tay không mà đấu với anh. Haha, có tiện nghi mà không chiếm chính là đứa ngốc đó nha, anh có gì phải xấu hổ hết, có thể bắt nạt thì bắt nạt, xem anh có bắt nạt chết hắn không …”
Y cười rất đắc ý, như một đứa nhỏ đang hưng phấn thỏa mãn. Lăng Tử Hàn cũng không có nhắc nhở y, chỉ vui vẻ mà nhìn y hoa chân múa tay vui sướng, thao thao bất tuyệt kể lể lại công trạng quang huy thành công khi bắt nạt được Lâm Tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...