Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tuy rằng Lăng Tử Hàn nói rất bình thản, nhưng lại chứa đựng ý tứ không thể lay chuyển.
Ba người kia đều không nói gì, nghĩ nếu cậu đã không muốn dọn nhà thì cũng không cần miễn cưỡng, nhưng Lôi Hồng Phi lại trợn tròn con mắt, không giải thích được hỏi: “Vì sao không chịu đến nhà anh ở? Chúng ta là anh em, từ nhỏ bình thường cũng hay ở chung với nhau mà, có gì mà không được chứ?”
Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi, lại quay đầu đút cho con ăn, vừa lau miệng cho con vừa hời hợt nói: “Thiên Vũ đích xác đã làm em tổn thương, nhưng em không thể vì vậy mà dọn đến nhà người khác ở, nếu làm vậy, không chỉ tổn thương đến ảnh, mà còn là một việc cực kỳ không tôn trọng với ảnh. Ảnh đã làm sai, em tức giận, nhưng không thể mượn cớ này mà làm xằng làm bậy.”
Bốn người ngồi vây quanh tại bàn ăn nghe xong lời cậu nói, đều kịch chấn trong lòng, tất cả đều ngây người, Lôi Hồng Phi hầu như lập tức nhớ tới chuyện cũ đã khiến cho y vô cùng hối hận.
Lăng Tử Hàn lúc trước rời nhà mấy năm, không tin tức, y lại không cưỡng nổi sự mê hoặc, làm ra chuyện có lỗi với cậu. Tuy rằng cũng dũng cảm ngẩng mặt mà thẳng thắn với Lăng Tử Hàn, coi như làm một người đàn ông có trách nhiệm, Lăng Tử Hàn cũng luôn bảo rằng đó là lỗi của cậu, nhiều lần nói đó không phải lỗi của y, thế nhưng y luôn thấy khó chịu. Hôm nay nghe được câu nói này của cậu, y mới chính thức bừng tỉnh đại ngộ, chuyện xảy ra lúc trước với Lăng Tử Hàn kỳ thực đã tạo ra một thương tổn khá lớn, đây là thương tổn mà không thể dùng bất kì lý do gì có thể giảm thiểu được.
Nghĩ nghĩ, tâm tình của y chợt sụt xuống, cũng không còn tâm tình nuốt mấy đồ ăn ngon trên bàn. Y buông đũa, nét mặt buồn bã mà nói: “Tử Hàn, nếu em đã muốn ở đây thì anh cũng không khuyên em nữa. Em nên nghỉ ngơi nhiều, anh đi làm trước đây, sau khi tan ca sẽ trở về thăm em.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đứng dậy tiễn y, thân thiết căn dặn. “Bên ngoài đang có tuyết lớn, trên đường khá trơn, anh lái xe chậm 1 chút, cẩn thận an toàn.”
Lôi Hồng Phi gật đầu, “Anh biết rồi.”
Lâm Tĩnh đi ra cùng y, mỉm cười nói: “Tử Hàn, tôi cũng phải đi làm, buổi tối sẽ trở về thăm cậu. Tiểu La cùng bác La đều biết cách chăm sóc cho trẻ nhỏ, vậy để cho họ đi, tối thì cứ để cho tôi.”
“Đúng.” Lôi Hồng Phi đứng ở trước thang máy, thành khẩn nói. “Tử Hàn, trước đây em sinh bệnh, anh cùng Lão Lâm đều rất lo lắng, nhưng lại không thể nào tới chăm sóc em được, lần này để cho tụi anh hỗ trợ em đi nha.”
Lăng Tử Hàn cũng không muốn bắt La Y hoặc Tác Lãng Trác Mã ngày đêm thay phiên tới đây hỗ trợ cho cậu, cho nên cũng có chung nhận thức với ý kiến của Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, lúc này cười nói: “Được, em sẽ nói chuyện với bọn họ. Các anh cũng không cần ngày nào cũng tới, cố gắng tập trung làm việc đi.”
“Tụi anh đều biết mà.” Thấy cậu đồng ý với câu nói của mình, tâm tình của Lôi Hồng Phi cũng đỡ hơn 1 chút, cũng không ngừng lại nữa, cùng Lâm Tĩnh vào thang máy. Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, nụ cười trên mặt y cũng dần biến mất, có chút chán chường tựa ở vách thang máy.
Lâm Tĩnh chú ý thấy sự khác thường của y, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Lôi Hồng Phi nhìn hắn 1 cái, hít sâu một hơi, rốt cục cười khổ một chút, nhẹ giọng nói: “Đột nhiên nhớ tới chuyện phiền lòng hồi lúc trước.”
Lâm Tĩnh biết Lôi Hồng Phi và Lăng Tử Hàn đã từng yêu nhau, thế nhưng vì sao bọn họ chia tay thì lại không rõ ràng lắm, chỉ dựa vào tính cách của hai người họ mà phán đoán, hơn phân nửa là do Lôi Hồng Phi làm sai chuyện gì đó, mới có thể dẫn đến kết cục không cách nào vãn hồi. Hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ với nhau, dù về gia thế bối cảnh hay là bề ngoài tuổi tác, đều được xem là môn đương hộ đối, Lăng Nghị và Lôi Chấn cũng là bạn tốt, bọn họ từ bạn bè chuyển thành người yêu là một chuyện hiển nhiên, mà thân càng thêm thân cũng là chuyện mà trưởng bối hai nhà càng muốn nhìn thấy, nếu như không phải Lôi Hồng Phi ở bên ngoài luôn luôn biểu hiện sự tùy tiện, tâm tính rộng rãi, nhưng tình cảm của y với Lăng Tử Hàn lại cực kỳ thâm tình hậu ý, còn ẩn chứa chút hối hận mơ hồ, còn có nét mặt đau buồn khi đưa ra quyết định buông tha sau khi y bị thương, Lâm Tĩnh đều nhìn thấy tận mắt, lúc này thấy y như vậy, trong lòng càng thêm rõ ràng.
Hắn không nói gì thêm, chỉ là đưa tay vỗ vỗ vai Lôi Hồng Phi, nhẹ giọng an ủi: “Chuyện đã qua đừng suy nghĩ nữa. Tử Hàn hiện tại đang rất tốt mà đứng trước mặt anh, hiện tại cũng đã có con rồi, anh đáng lẽ phải vui thay cho cậu ấy mới đúng. Sức khỏe của cậu ấy không tốt, tâm tình đang kém, tôi và anh đều xem cậu ấy là em trai, lúc này càng phải giúp đỡ, mà cậu ấy lại không từ chối, vậy là rất tốt rồi.”
Lôi Hồng Phi suy nghĩ một hồi, tinh thần cũng tỉnh lại 1 chút: “Cậu nói đúng.” Kỳ thực từ lâu y đã bỏ qua phần tình cảm trong quá khứ này rồi, hôm nay cũng chỉ là nhất thời suy nghĩ tới, y nhập ngũ nhiều năm, đã bồi dưỡng ra tính kiên cường, hơn nữa Lâm Tĩnh cũng nhiều lần khuyên bảo, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, không hề bận lòng vì chuyện này nữa.
Hai người đi ra khỏi cửa tòa nhà, dưới cơn mưa tuyết bay tán loạn mà bước vào trong xe. Lâm Tĩnh lo lắng Lôi Hồng Phi, luôn đi theo phía sau y, đến tận khi hộ tống y vào đến cửa chính tổng tham, lúc này mới quay về bộ tư lệnh của mình.
Tuy rằng bọn họ mang đầy tâm sự, nhưng với công việc vẫn cực kỳ nghiêm túc, do lúc đi làm sẽ về trễ một chút, ít khi nào đúng hạn tan tầm, đến tận khi xử trí mọi chuyện xong xuôi, bọn họ mới gọi điện cho nhau.
Ninh Giác Phi thăng lên tư lệnh, dựa theo quy định phải đi khảo sát các cơ sở ở dưới, dò xét tình hình bộ đội đặc chủng các nơi. Sau khi uống xong ly rượu đầy tháng con trai, hắn liền rời khỏi Bắc Kinh, mà việc tư của Lăng Tử Hàn cũng không tiện đi nói bừa bãi, bởi vậy hai người họ cũng không có báo cho hắn biết.
Cân nhắc đến việc bọn họ phải tới cùng 1 nơi, dùng 2 chiếc xe thì khá phiền phức, lại lãng phí, Lâm Tĩnh liền đề nghị: “Tôi tới đón anh nha, sáng mai tôi đưa anh đi làm, dù sao cũng tiện đường.”
Lôi Hồng Phi không có ý kiến, cúp điện thoại liền chờ trong văn phòng. Y đặt tay phải lên bàn, năm ngón chuyển đổi, linh hoạt gõ trên mặt bàn, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, nét mặt rất bình tĩnh.
Trước khi Lâm Tĩnh tới thì đã gọi điện cho y biết. Chờ y đi ra cửa chính, xe Lâm Tĩnh cũng tới nơi, hầu như vừa kịp lúc, không lỡ phút nào, chờ y lên xe mới bắt đầu chạy ra ngoài.
Bão tuyết rơi 2 ngày, nên hiện tại đường ướt sũng, hai bên đều đọng đầy tuyết, nhưng không hề làm cản trở tới sự phồn hoa của thành phố này. Đã gần cuối năm, lễ Nô-en, năm mới sắp tới, đều là ngày vui mừng, khắp chốn đều đang tiến hành các hoạt động thúc đẩy lễ hội, đủ loại cờ màu, biểu ngữ, cùng với ngàn ánh đèn rực rỡ nhuộm đẫm bầu không khí sung sướng.
Lâm Tĩnh cũng không vội chạy về Long Quan, mà là hướng ra một Plaza lớn. Lôi Hồng Phi có chút khó hiểu nhìn hắn, nhưng không hỏi.
Lâm Tĩnh thoải mái mà cười nói: “Hôm qua mình tới nhanh qua, không mang theo gì hết. Tuy rằng chúng ta không cần khách khí với Tử Hàn, nhưng hai đứa nhỏ dù sao cũng là lần đầu tiên gặp, quà gặp mặt tất nhiên là phải tặng rồi. Tôi suy nghĩ, Tử Hàn vội vã dẫn con tới đó, chỉ sợ quần áo hay đồ đạc cũng không mang theo đầy đủ, trước hết mua cho tụi nhỏ vài bộ quần áo, áo choàng, giầy vớ, mấy thứ tiện lợi.”
“Đúng đúng.” Lôi Hồng Phi vỗ chân. “Mấy cái này tôi đều quên mất rồi, may mà có cậu nhắc đó. Được, chúng ta mua nhiều 1 chút, mặc ở nhà, mặc ngoài đường, từ đầu đến chân, toàn bộ đều phải mua, đỡ phải đến lúc cần lại chẳng có, Tử Hàn làm ba cũng sẽ gặp khó khăn.”
Lâm Tĩnh khoái trá gật đầu: “Được, chúng ta mua hết đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...