Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Có Lâm Tĩnh ở đây, trạng thái tâm lý của Lôi Hồng Phi cũng trở nên ổn định hơn, có thể ăn có thể ngủ, tâm tình thư sướng, vết thương khôi phục rất mau, khiến Đồng Duyệt cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng so ra thì kinh hỉ càng nhiều hơn.
“Chú cho rằng ảo giác tứ chi cùng với đau đớn cực đoan sản sinh từ tâm lý của y đã được khống chế tốt, tiếp tục như vậy, hẳn rất nhanh sẽ biến mất, khôi phục bình thường.” Đồng Duyệt thật cao hứng nói với Lâm Tĩnh. “Căn cứ theo tình hình hiện tại, thì 3 tháng sau bọn chú sẽ lắp đặt tay giả cho y, còn thời gian cụ thể thì cần phải xem xét vết thương lành lặn ổn định thế nào mới có thể quyết định.”
“Vậy thật tốt quá.” Lâm Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần thấy Lôi Hồng Phi đau tới đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hắn đều thấy rất khó chịu, hiện tại biết Lôi Hồng Phi đang nhanh chóng lành lại, hắn cũng cảm thấy rất vui mừng. “Lão Lôi lúc nào thì có thể xuất viện?”
“Hiện tại y có thể xuất viện rồi, chỉ cần mỗi ngày đến bệnh viện kiểm tra, thay thuốc là được.” Đồng Duyệt suy nghĩ một chút. “Cũng có thể sắp xếp bác sĩ gia đình, chú sẽ cử một bác sĩ mỗi ngày tới nhà y để trị liệu. Giai đoạn hiện tại y chỉ cần dưỡng thương thôi, cũng không còn xuất hiện tình huống bất ngờ nào cần phải tùy thời cấp cứu, cho nên để ở nhà cũng đừng lo, chỉ là phải nghỉ ngơi thật nhiều, không được quá mệt nhọc, nhất là phải chú ý, vết thương không thể dính nước, ngàn vạn lần đừng để bị nhiễm trùng. Về mặt ẩm thực cần phải làm nhiều món dinh dưỡng cho y, chuyên gia dinh dưỡng bên bọn chú sẽ đưa ra một ít kiến nghị, cung cấp thực đơn dinh dưỡng thích hợp cho Hồng Phi.”
“Được, con sẽ dựa vào đó mà làm.” Lâm Tĩnh không chút do dự nói. “Con sẽ dẫn y về nhà, nếu tiếp tục ở lại bệnh viện, sẽ khiến y nghẹn chết mất. Dù sao phòng trong ký túc xá bộ tư lệnh cũng sát bên nhà con, con có thể chăm sóc cho y.”
“Được, không thành vấn đề.” Đồng Duyệt mỉm cười nói. “Bác sĩ Trịnh là bác sĩ chính cho y, sẽ do ông ấy đích thân mỗi ngày tới xem y 1 lần. Các con cứ xin cho ông ấy 1 tờ giấy thông hành, ông ấy ra vào cũng tiện hơn. Bác sĩ Trịnh rất đáng tin, trước đây cũng từng là bác sĩ gia đình riêng cho đồng nghiệp của Tử Hàn.”
“Được, con sẽ kêu người tới, lập tức cấp cho bác sĩ Trịnh một giấy thông hành.” Lâm Tĩnh gật đầu đáp ứng, cầm lấy điện thoại gọi tới ký túc xá quan quân bộ tư lệnh, để sĩ quan phụ tá của mình lập tức chạy tới bệnh viện, làm giấy thông hành cho bác sĩ Trịnh ra vào ký túc xá. Hắn rất cẩn thận, tuân thủ nghiêm ngặt điều lệ an toàn, vì thế khi cấp giấy thông hành này, người cầm giấy chỉ có thể vào trong ký túc xá, không thể vào các khu vực quân sự khác, như vậy với mọi người ai cũng có lợi.
Hắn trở lại phòng bệnh, cười tủm tỉm nói với Lôi Hồng Phi: “Lần này nhờ tôi tiếp tục thuyết phục, chú Đồng đồng ý cho anh xuất viện rồi, thế nhưng anh phải do tôi giám sát, không được hành động tùy tiện, bằng không tôi sẽ đem anh đuổi lại về đây đó.”
Lôi Hồng Phi đại hỉ, thiếu chút nữa từ trên giường đứng lên, haha cười nói: “Được đó, đi ra ngoài trước đi. Mẹ ơi, cuối cùng con cũng được tự do rồi.”
Tiểu tử này chỉ vì xuất viện ngay cả ký giấy bán mình chắc cũng không hề gì, Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn y, một lát mới quyết định nhịn xuống, xoay người đi thu dọn đồ, sau đó mới cầm lấy hành lý, mang theo người đi ra ngoài.
Lôi Hồng Phi lâu rồi không về nhà, nhà của y do đã lâu không có người ở nên ẩm ướt, trang thiết bị chưa qua sử dụng, bụi cũng khá nhiều, tạm thời không thích hợp ở. Lâm Tĩnh liền đưa y vào nhà của mình.
Chỗ của hắn đã được thu dọn ngay ngắn sạch sẽ, tuy rằng không có nhiều vật dụng trang trí, nhưng vẫn mang bầu không khí gia đình, rốt cục cũng là người đã kết hôn, không giống với Lôi Hồng Phi vẫn còn độc thân, trên phương diện cuộc sống hằng ngày rất có trật tự.
Lôi Hồng Phi có thể xuất viện chính hắn cũng không biết, cũng không chuẩn bị gì, lúc này liền trực tiếp đưa người lên lầu, vào phòng của mình mà nghỉ ngơi, sau đó vào nhà bếp mở tủ lạnh, kiểm tra bên trong có gì để nấu ăn được không.
Hắn luôn luôn một mình ăn ở căntin, bình thường ít khi nào tự nấu, nên trong tủ lạnh ngoại trừ một ít bánh mì ra, cùng vài cái bánh chẻo lạnh, thì cái gì cũng không có.
Hắn lấy ra thực đơn dinh dưỡng do chuyên gia dinh dưỡng cung cấp, lấy những nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị, phụ liệu cần thiết viết ra một tờ giấy, sau đó ra cửa gọi người: “Lính cần vụ, đi ra ngoài giúp tôi mua đồ.”
Thằng nhóc đó mới có 19 tuổi, bình thường hắn ít khi nào cần đến, hay bỏ tại bộ tư lệnh đến mốc meo, lúc này nghe thấy hắn có điều cần dặn do, lập tức vui mừng chạy tới, lớn tiếng nói: “Yes, sir, lập tức đi.”
Lâm Tĩnh đưa tờ giấy cho cậu, lại lấy mấy trăm đồng ra đưa cho cậu, căn dặn: “Mua đồ tốt nhất cho tôi, không cần tiết kiệm giúp tôi, có nghe không? Những thứ này đều làm cho quan tư lệnh ăn đó.”
“Yes, sir.” Thằng nhóc lập tức nghiêm nói. “Bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ.”
Lâm Tĩnh khoát khoát tay với cậu, bảo cậu đi nhanh đi, liền xoay người trở về.
Lôi Hồng Phi đâu có nằm nghỉ, đi dạo vòng quanh phòng ngủ của hắn, không thấy được cái gì chơi được, liền đi xuống lầu vào phòng khách.
Lâm Tĩnh vừa vào cửa liền thấy y, nhưng cũng biết tính tình của y, nên trên mặt không có chút ngạc nhiên cùng buồn bực. Hắn đến máy uống nước rót 2 ly trà, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống sofa bên cạnh, nhàn nhàn mà nói: “Giác Phi sắp về rồi.”
Lôi Hồng Phi lập tức rất quan tâm hỏi: “Hắn thế nào rồi? Không bị thương chứ?”
“Bị thương, đùi bị trúng 1 phát súng.” Lâm Tĩnh cười khổ. “Vốn dĩ nếu chỉ là chiến tranh bộ đội của chúng ta, thì hắn khẳng định sẽ không bị thương, thế nhưng hải quân lục chiến cùng không hàng sư bên không quân B quốc cũng đều tham gia, mọi người không thể kết hợp, chỉ huy rất loạn, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa vào chính năng lực của mình để cố gắng chỉ huy đội ngũ của mình tiến về phía trước, sau đó vì yểm hộ quân đội bạn, trên chiến trường bị đạn lạc bắn trúng. May là đạn từ đầu khớp xương bay ngang qua, không có động tới động mạch huyết quản, nên không có vấn đề gì lớn.”
Lôi Hồng Phi khẽ nhíu mày: “Bọn họ lúc nào thì về tới Bắc Kinh?”
“Ngày mốt.” Lâm Tĩnh rất lãnh tĩnh. “Chiến đấu tại B quốc đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ về trước, còn Trương Hải Dương dẫn theo hạm đội sẽ trở về trở về địa điểm xuất phát sau.”
“Bộ đội bên ta thương vong có lớn không?” Lôi Hồng Phi vẫn đang cau mày, trong lòng có chút không thoải mái.
“Không tính quá lớn.” Lâm Tĩnh than nhẹ. “Toàn bộ bộ đội tham gia tác chiến trên đất liền đều được yểm hộ hỏa lực cường đại, quan binh hy sinh không nhiều lắm, tính tổng cộng thì có khoảng 11 người. Còn lại đều là người bệnh, người bị trọng thương cũng có, hiện nay đều đang được cứu chữa. Cho tới hôm nay, người bị tàn chỉ có mỗi mình anh thôi.”
Lôi Hồng Phi thở phào 1 hơi: “Vậy thì tốt.”
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh thoải mái vỗ vỗ y. “Anh cứ nghỉ ngơi trước đi đã, đừng quá lo lắng quá. Chú Đồng nói tình hình hiện tại của anh rất tốt, nếu tiếp tục như vậy, ba tháng sau có thể lắp tay giả cho anh, sau đó tiếp tục hồi phục, không tới nửa năm anh có thể làm việc bình thường rồi.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi nhìn hắn. “Giác Phi cũng cần phải dưỡng thương, vậy phải để mình cậu độc diễn rồi.”
“Cũng không có gì.” Lâm Tĩnh cười nói. “Anh cùng Giác Phi dù sao cũng ở chung 1 khu với tôi mà, nếu có chuyện gì quan trọng cần thương lượng, tôi tới cửa nhà tìm là được.”
“Đúng.” Lôi Hồng Phi cũng cao hứng. “Vậy tôi sẽ yên tâm mà lười biếng, để cho cậu nuôi ăn uống vậy.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Tĩnh trả lời rất sảng khoái.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lính cần vụ đã mua xong đồ mà Lâm Tĩnh dặn. Cậu một tay xách 2 cái túi lớn, chạy thẳng vào trong cánh cửa đang mở khép hờ, lớn tiếng nói: “Báo cáo tham tọa … A, a, tư lệnh, anh đã về rồi? Thật tốt quá.” Cậu nhóc mừng rỡ không thể bảo trì thân hình nghiêm thẳng của mình, vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà chạy tới trước mặt Lôi Hồng Phi.
Lâm Tĩnh có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thằng nhóc này bị tôi chiều tới hư rồi, xem ra cần phải huấn luyện cho tốt lại mới được.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Đây là nhà cậu mà, tôi đâu có nắm quy củ nề nếp đâu, tôi thấy vậy cũng được mà.” Y giơ tay trái lên vẫy vẫy nhóc con, hòa ái hỏi, “Mua nhiều thứ thế, là gì vậy?”
“Tham tọa dặn mua đó, nói là mua để làm đồ cho tư lệnh ăn.” Thằng nhóc lính cần vụ lập tức nói thẳng ra, cái gì cũng không giấu diếm.
Lâm Tĩnh đi tới tiếp nhận túi trong tay cậu: “Được rồi, cậu ở đây nói chuyện với tư lệnh đi.” Sau đó vào nhà bếp.
Hắn mở tủ lạnh cùng tủ chén dĩa, lấy đồ trong túi lần lượt sắp xếp cẩn thận. Nghe tiếng leng keng của chai lọ ly tách chạm vào nhau cùng tiếng cười của Lôi Hồng Phi truyền đến từ phòng khách, hắn bỗng nhiên nghĩ căn nhà luôn quạnh quẽ đã trở nên náo nhiệt.
Ngày như thế này, cũng khá tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...