Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Trong phòng rất an tĩnh, bên ngoài vẫn có nhân viên công tác qua lại không ngớt, thu dọn mọi thứ, tiễn khách, nhưng ai cũng đều rất quy củ, nói nhỏ, bước khẽ, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe ra một số động tĩnh, càng thêm tô đậm sự tĩnh lặng của bóng đêm.
Lâm Tĩnh suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lôi Hồng Phi, bình thản hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”
Lôi Hồng Phi chấn hưng tinh thần, gật đầu: “Tỉnh.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh đứng dậy. “Tôi đi tắm.”
Lôi Hồng Phi nhìn hắn vào phòng tắm, khóa cửa lại, nhất thời ngây ngốc một chỗ. Ý này là.. rốt cục là đồng ý hay từ chối vậy?
Y vẫn không hiểu gì hết mà đến bên giường ngồi xuống, dựa vào đầu giường, sẵn tiện mở TV xem tin tức, con mắt nhìn màn hình trên tường, nhưng lỗ tai vẫn nghe tiếng nước trong phòng tắm, nhất thời bất ổn, nhất thời tâm ngứa khó yên, quả thực không biết phải làm thế nào cho phải.
Lâm Tĩnh tắm rửa xong, mặc áo tắm bước ra, vẫn đi lại bình thường, nét mặt tự nhiên mà nằm lên giường, không nói gì cứ thế nhắm mắt, làm ra bộ dáng chuẩn bị ngủ.
Lôi Hồng Phi làm gì mà dễ dàng buông tha đến thế, liền tắt TV, xoay người nằm lên trên người hắn, liên thanh ép hỏi: “Em còn chưa cho anh một lời chắc chắn đó, anh đang cầu hồn em, rốt cục em đồng ý hay không đồng ý vậy?”
Lâm Tĩnh mở mắt, nhìn khuôn mặt hưng phấn tỏa ra ánh sáng của y, cũng không biết nên đồng ý hay nên xử lý y đây. Lúc trước khi Lâm Tĩnh yêu đương, kết hôn, có chủ nghĩa anh hùng, có ôm ấp tình cảm lãng mạn, đến nay vẫn mỹ hảo không gì sánh được, nhưng truy cứu lại quá trình của nó, vẫn là đi theo con đường tình yêu theo đúng quy trình, còn thằng nhãi Lôi Hồng Phi này lại chẳng có chút hệ thống gì cả, tựa như trước đây chưa từng theo đuổi ai bao giờ, cách suy nghĩ của y thường làm cho người khác khó mà phán đoán, khiến người ta chỉ đành mở to mắt mở to miệng mà bất đắc dĩ tiếp nhận.
Lôi Hồng Phi nhìn hắn vẫn chẳng chịu mở miệng, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, sau đó âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ nhiều thứ, cứ vậy mà liều mạng đi.
Y thò người tắt đèn phòng, thừa dịp trong phòng chìm vào bóng tối, liền mạnh mẽ hướng người xuống, hôn lên môi Lâm Tĩnh.
Một chiêu của y lại vừa đúng chuẩn, ép Lâm Tĩnh thiếu chút nữa hít thở không thông, cả người bị y đè chặt, tay chân bị vây ở bên trong không thể động đậy, hoàn toàn không thể đẩy người ra. Hắn tức giận mắng to trong lòng, đem toàn bộ quấn quýt nãy giờ quên không còn một mảnh.
Trong phòng vốn mở điều hòa còn khá lạnh, đem khí nóng mùa hè đẩy hết ra ngoài, nhưng Lôi Hồng Phi lại như một ngọn lửa rực cháy, từng chút một hòa tan hắn.
Lôi Hồng Phi nóng bỏng hôn lên đôi môi mê người của hắn, dọc theo đường cong duyên dáng mà đi xuống, lướt qua cổ, thắt lưng, thắt lưng của hắn, say sưa cảm thụ được khí tức đặc biệt tản mát ra từ trong thân thể hoàn mỹ này. Đó là sơ tình vùng tuyết, là dưới bầu trời Tây Vực, chỉ có thể đứng ngạo nghễ ở trên đỉnh băng tuyết hít thở mới có thể cảm nhận được khí tức này, khiến cho y mê muội, không thể nào thoát ra.
Lâm Tĩnh run nhè nhẹ, dưới sự tiến công cuồng nhiệt bất ngờ không phòng bị của y nhanh chóng thất thủ, xấu hổ quẫn bách vừa xuất hiện trong đầu liền biến mất vô tung, lưu lại chỉ có kích tình vừa bị trêu chọc dậy cùng khát vọng của bản năng. Đôi môi nóng rực của Lôi Hồng Phi một đường tiến xuống, nhanh chóng chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của hắn, thiếu chút nữa khiến hắn trong khoảng khắc liền tước vũ khí đầu hàng. Hắn thở dốc, trong đầu loạn thành một đoàn, từng cơn sóng tình triều không ngừng kéo tới, tựa như đập mạnh vào vách đá, thế như chẻ tre mà làm đổ con đê chắn ngang trong lòng hắn.
Lôi Hồng Phi nhẫn nại không được nữa, dục vọng cường liệt khiến toàn thân y đều mơ hồ đau nhức, muốn thống thống khoái khoái mà phát tiết ra, nhưng lý trí lại bắt y phải mạnh mẽ khống chế bản thân mình, chậm 1 chút, chậm thêm 1 chút, không thể làm hắn bị thương, không thể thất bại trong gang tấc.
Y mê luyến âu yếm thân thể Lâm Tĩnh, cảm giác được hắn dần dần trầm tĩnh lại, lúc này mới lấy gối đầu qua kề dưới thân hắn. Y không dám hỏi, không dám chờ, động tác rất liên tục, rất nhanh đè người lên, từng chút một thử thâm nhập.
Lâm Tĩnh trầm mặc, hai tay trong bóng đêm nắm chặt drap giường, nhưng vẫn không có từ chối. Cảm giác no căng xa lạ cùng đau đớn rất nhỏ thay thế kéo tới, nhưng cũng không có khó khăn như hắn đã từng tưởng tượng. Cho dù trong cơn kích tình mạnh mẽ như lửa cháy, thì Lôi Hồng Phi vẫn cẩn thận, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được che chở cùng yêu quý phát ra từ nội tâm.
Lôi Hồng Phi rốt cục như nguyện, trong lòng vui mừng tựa như muốn bùng nổ. Y chậm rãi đẩy vào, dùng tay trái ôm lấy thắt lưng Lâm Tĩnh, động mạnh như thiểm điện trên bầu trời, dưới sự không đề phòng của hắn mà nhanh chóng tiến tới. Nhiều năm thủ thân như ngọc, nên y chỉ cần đưa đẩy vài cái thì liền khống chế không được, toàn bộ nhiệt tình lưu trữ suốt mấy năm trong cơ thể liền phun ra. Nhưng điều đó vẫn không khiến y dừng lại,trái lại càng khiến cho động tác của y càng thêm thông thuận, càng thêm mạnh mẽ mà đưa đẩy sau đó liền trọng chấn hùng phong, một khắc cũng không ngừng mà tiếp tục chiến đấu.
Y nhiệt tình mà chột dạ hôn Lâm Tĩnh, mang theo vài phần trấn an, cùng một tia cầu xin. Y không dám hé răng, cũng sợ Lâm Tĩnh sẽ nói gì đó. Hiện tại y rõ ràng chỉ là một con cọp giấy, nhìn tư thế thì hào hùng anh phát, công thành chiếm đất, kỳ thực vừa xé liền nát. Lâm Tĩnh chẳng cần làm gì cả, chỉ cần một chữ “Không”, thì y chỉ có thể hành quân lặng lẽ.
Lâm Tĩnh vẫn không hề hé răng, dưới sự trùng kích cường lực của y mà hô hấp gấp gáp, thỉnh thoảng từ cổ họng sẽ phát ra hai tiếng rên khẽ, càng khiến cho Lôi Hồng Phi nhiệt huyết sôi trào.
Tình hình kịch liệt giằng co thời gian rất lâu, mồ hôi chảy khắp cơ thể hai người họ, tựa như mưa thấm ướt cả drap giường, nhanh chóng lan ra.
Trong bóng tối phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt, kích tình cực hạn cuộn trào mãnh liệt dâng trào tựa như thủy triều không ngừng cuốn trôi, bao phủ hai người họ.
Chẳng biết lúc nào, hai tay của Lâm Tĩnh đã ôm lấy hai vai của Lôi Hồng Phi. Hai người từ từ nhắm hai mắt, thở gấp, chìm đắm trong dư vị sung sướng.
Qua thật lâu, Lôi Hồng Phi mới chậm rãi rời khỏi, cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Anh đưa em vào phòng tắm tẩy rửa nhé?”
Lâm Tĩnh trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Không cần.” Lập tức xoay người xuống giường, vào phòng tắm.
Lôi Hồng Phi mở đèn, nhìn lại cái giường đã bị nháo loạn thành 1 đống, liền mở tủ quần áo lấy drap giường sạch sẽ thay, sau đó mới lấy áo tắm rơi dưới sàn nhà mặc vào, tựa ở đầu giường uống nước. Thể xác và tinh thần của y hiện tại cực kỳ thư sướng, nhưng trong tiềm thức vẫn có chút bất an. Y liều mạnh đánh bừa, tâm nguyện gì đều đã đạt được, nhưng Lâm Tĩnh sẽ có phản ứng gì, nhưng trong lòng y lại không thể đoán được. Đây dù sao cũng không phải thời cổ đại, lên giường là chuyện thiên đại, phải bái đường thành thân, nếu như Lâm Tĩnh trở mặt không chịu nhận cái nợ này, chẳng thèm xử lý, vậy nguy to rồi.
Lâm Tĩnh bình tĩnh mà tắm rửa, nhưng phát hiện áo tắm đã bị ném ở ngoài, may là bộ đồ ngủ còn để lại ở đây, liền lấy mặc vào. Hắn nhìn trong gương 1 chút, phát hiện phần cổ cùng ngực lộ ra ngoài đều có ứ xanh tím loang lổ, trong lòng không khỏi có chút căm tức, nhưng lại không thể tránh được, chỉ đành hít sâu 1 hơi, không để ý nữa, mở cửa ra ngoài.
Lôi Hồng Phi nhanh chóng xuống giường, mỉm cười giúp hắn kéo chắn, muốn đỡ hắn ngồi xuống.
Lâm Tĩnh không biết nên khóc hay cười, xua xua tay với y, nhẹ giọng nói: “Em cũng không phải làm bằng đậu hũ.” Sau đó tự mình leo lên giường.
Lôi Hồng Phi vội vã chồm người tới, quan tâm hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
“Ừ.” Nét mặt Lâm Tĩnh ôn hòa, hiển nhiên không có tức giận.
Lôi Hồng Phi vui vẻ, lập tức chạy tới trước máy uống nước, lấy một ly nước ấm cho hắn.
Lâm Tĩnh uống sạch 1 hơi, sau đó đặt ly lên tủ đầu giường, con mắt vẫn không hề nhìn y, thanh âm cũng rất ôn hòa: “Anh đi tắm đi. Nhớ tắt đèn, em ngủ trước.”
“Được được được.” Lôi Hồng Phi như trút được gánh nặng, liên thanh đáp ứng, lập tức tắt đèn, nhìn hắn nằm xuống, lúc này mới xoay người vào phòng tắm.
Như trút được gánh nặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...