Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Cho tới nay, việc nghiên cứu hệ thống tác chiến từng binh sĩ không hề chấm dứt, dù cho là “Chiến sĩ Long tộc” (1: 龙族战士) của Trung Quốc hay là “Dũng sĩ Đại địa” (2: 大地勇士) của Mỹ, trang bị tác chiến từng binh sĩ của lục quân đều từ lúc ban đầu đơn sơ hình thức cồng kềnh giờ đã chuyển sang hình thái hoàn mỹ tinh xảo nhẹ nhàng, trải qua hơn nửa thế kỷ, áo chống đạn càng ngày càng mỏng, càng ngày càng rắn chắc, vũ khí càng ngày càng trí năng, càng ngày càng khoa học, con người cũng vì thế càng ngày càng bất an, tuy rằng vũ khí càng tiên tiến, vì thế lại không dám tùy tiện khai chiến, vì một ngày phát sinh chiến tranh, thì nói không chừng sẽ không cách nào khống hế được, khiến cho toàn bộ địa cầu nổ tung, nhân loại hủy diệt.
Thế nhưng, dù cho có âm thầm lo lắng đau lòng thế nào, thì chỉ cần ở những quốc gia có thực lực kinh tế thì đều tận lực mà phát triển quốc phòng, không dám lơ là.
Việc xác định và đánh giá vũ khí mới lần đầu tiên của năm nay diễn ra vào ngày 27 và 28/12, hoàn toàn không để ý đến ngày năm mới sắp tới gần, việc trình diễn cùng thảo luận về vũ khí này đều sẽ được tiến hành ở Bắc Kinh, ở ngay tại căn cứ huấn luyện đội đặc công, việc thảo luận sẽ do bộ lắp rắp chủ trì. Cũng vì Phương Thành đã sắp xếp như thế, mừng năm mới này dù sao cũng là tết Tây, nên anh không quan trọng lắm, nếu đổi lại do người khác có bối cảnh khác sắp xếp, thì chắc chắn sẽ có bộ môn không nể tình, nhất định sẽ kéo dài qua hết năm mới mới chịu tiến hành.
Bão tuyết mùa đông ở nơi này hầu như chưa từng ngừng lại, tạo thành tai họa tuyết ở khắp toàn quốc. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh sáng sớm ra cửa, phải chịu bão tuyết mà chạy tới ngoại ô, lại kinh ngạc nhìn thấy Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ.
“Sao hai người lại ở đây?” Lôi Hồng Phi nhịn không được hỏi. “Lẽ nào hai người cũng cảm thấy hứng thú với vũ khí này?”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Trong quá trình phát triển, Thiên Vũ đã từng nhận được lời mời của Phương bộ trưởng, lúc trước đã từng đưa ra một ít ý kiến, Hiện tại việc nghiên cứu chế tạo thành công, nên Phương bộ trưởng muốn mời Thiên Vũ tới tham gia khảo nghiệm, nhìn thành quả. Loại vũ khí từng binh sĩ này cũng có thể dẵn dắt một số ý tưởng đối với việc nghiên cứu khoa học kỹ thuật bên tụi em, nên em cùng ảnh qua đây.”
“Ừ, tốt tốt.” Lôi Hồng Phi mừng rỡ, có hai người họ ở bên cạnh, Phương Thành dù có muốn tiếp cận Lâm Tĩnh cũng khó.
Đang nghĩ vẩn vơ thì Phương Thành liền cười xuất hiện.
Anh nhiệt tình bắt tay cùng Lôi Hồng Phi, sau đó thân thiết khoác vai Lâm Tĩnh, dịu dàng hỏi bệnh tình của hắn, lại đưa ra sự tiếc nuối mà bình thường khó có được, cứ luôn miệng giải thích công việc thật sự quá bận rộn, trên nét mặt mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Lâm Tĩnh vẫn luôn có ấn tượng tốt với anh, nên lúc này cũng khá cảm kích với quan tâm của anh, vội vã nói bệnh của mình đã đỡ nhiều rồi. “Kỳ thực cũng không tính là bệnh, chỉ có mầm họa mà thôi, lúc phát tác thì khá nguy hiểm, cho nên mới phải điều trị. Tôi cũng không có cảm giác khó chịu gì cả, đều do bác sĩ lo lắng quá thôi, không cho phép tôi ra ngoài, cũng không có cách nào. Sắp năm mới rồi, theo lý tôi phải mời anh ăn bữa cơm, chúc anh năm mới, nhưng đến tận giờ mới xuất viện, thực sự xấu hổ.”
“Nói ra câu này chỉ khiến ta thêm xa lạ mà thôi.” Phương Thành thân mật mà trách cứ. “Cậu đã đồng ý làm bạn cùng tôi, sao giờ lại tự nhiên khách sáo như thế.”
Thanh âm của anh nghe rất nhu hòa, đúng mực đúng chỗ, chút bất tri bất giác đã đến gần hơn, Lâm Tĩnh hơi trêu chọc cười nói: “Hiện tại chẳng phải đúng dịp hay sao, hội nghị xác định và đánh giá lần này do chính bộ phận lắp ráp các anh chủ trì, mà bọn tôi lại cũng ngay lúc cần trang bị này, đương nhiên phải nịnh bợ người đứng đầu bộ phận lắp rắp này là anh rồi.”
Trong mắt Phương Thành tràn đầy vui sướng: “Về công, chúng ta là chiến hữu, về tư, chúng ta là anh em, không cần khách sáo như thế.”
Lâm Tĩnh hào sảng gật đầu: “Được.”
Lôi Hồng Phi đứng bên cạnh nghe, ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì liên tiếp oán thầm: Ai thèm làm chiến hữu với anh hả? Hai bên xa lắc xa lơ, một bên là thuộc bộ đội tác chiến, một bên là bộ đội hậu cần, ngay cả mép còn chẳng dính được nhau. Ai thèm làm anh em với anh hả? Các người quen nhau được mấy ngày? Làm như thân lắm vậy?
Nhìn Phương Thành càng ngày càng nhiệt tình, cái tay mãi chẳng chịu rời khỏi Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi nhịn không được, tiến lên hỏi: “Phương bộ trưởng, bên anh lúc nào có thể chế tạo ra bộ máy này?” Đây chính là vấn đề mà bản thân y thường hay hỏi những cấp cao bên bộ phận lắp rắp.
Phương Thành cười tủm tỉm nhìn về phía y: “Lão Lôi thực sự giống trẻ con nha, tới giờ vẫn còn thích xem phim hoạt hình?”
Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn, mạn bất kinh tâm giải thích: “Y thích chơi game.”
Phương Thành “À~~~~” một tiếng thật dài, nét cười trên mặt càng đậm.
Lôi Hồng Phi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không hề biểu thị ra, vẫn giả bộ nghiêm trang mà nói: “Xem hoạt hình và chơi game thì sao chứ, tôi nghĩ máy móc cũng là một hướng phát triển cho chiến tranh sắp tới, tựa như đang đánh mà xuất hiện xe tăng vậy đó. Anh không nghiên cứu, không có nghĩa là người ta không nghiên cứu, nếu như quốc gia khác xuất hiện vũ khí mới kiểu đó, thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động đó.”
Phương Thành không có lập tức phủ định, mà lý trí khách quan gật đầu: “Cậu nói đúng, hiện tại về trang bị máy móc chúng tôi vẫn đang ủy thác chuyên gia liên quan nghiên cứu luận chứng, hiện nay xem ra, còn có không ít khó khăn cần phải giải quyết.”
“Chỉ cần có nghiên cứu là được rồi.” Lôi Hồng Phi vốn là cố ý ngắt lời, nhưng hiện tại hứng thú. “Chờ nghiên cứu xong, để tôi chơi thử cho.”
Phương Thành lại nhịn không được, hài hước nói: “Tiểu Lôi à, tôi chính là phát hiện tâm hồn của anh chẳng kém đứa nhỏ 5 tuổi nha.”
Từ Lão Lôi biến thành Tiểu Lôi, Lôi Hồng Phi lại khó chịu, lập tức xem thường nhìn anh: “Thứ mà bên bộ lắp ráp nghiên cứu lúc nào cũng kéo dài, vấn đề khó thì có một đống, sao anh không tìm Thiên Vũ giúp đỡ đi, vấn đề sẽ lập tức được giải quyết thôi. Nói qua nói lại, cũng do người của bên bộ lắp rắp các anh không tốt, do chủ không có mắt nhìn người.”
Phương Thành nở nụ cười nói: “Đây là anh đang đại diện tổng tham công kích bộ lắp rắp chúng tôi có phải không?”
“Tôi là đại biểu cá nhân, với lại cũng không công kích bộ lắp rắp.” Lôi Hồng Phi nghiêm nghị không hãi sợ, nghĩa chính từ nghiêm. “Tôi trước giờ chính là không sợ phỉ báng và uy hiếp, theo đuổi chân lý, vạch trần chân tướng, ăn ngay nói thật.”
Phương Thành chưa kịp đáp trả, Lâm Tĩnh nhịn không được cười ra tiếng. Phương Thành cũng ngừng lại, không tiếp tục đấu võ mồm cùng Lôi Hồng Phi nữa, đi đón tiếp các tướng quân bộ môn khác.
Lôi Hồng Phi nhân cơ hội tiến đến trước mặt Lâm Tĩnh, vừa mới nói hai câu, thì đã có hai lão tướng quân đi tới. Họ đều là quan quân văn chức, chuyên gia phương diện kỹ thuật công nghiệp quân sự, quan hệ rất tốt với Lôi Chấn, cho nên xem như là trưởng bối của Lôi Hồng Phi. Y vội vã chỉnh sửa thái độ đoan chính, tôn kính bắt chuyện cùng hai vị lão tướng quân, thuận tiện hàn huyên trò chuyện về vũ khí cần phải đem ra xác định và đánh giá hôm nay.
Lâm Tĩnh đứng ở bên cạnh Lôi Hồng Phi, lão lão thật thật chăm chú lắng nghe. Hai ông ấy đang nói, bỗng nhiên chuyển chủ đề, hiền lành nhìn hai người họ, cười đến hài lòng.
Một người cất tiếng hỏi: “Khi nào tụi con kết hôn?”
Người còn lại nói: “Cha con ngóng cháu lắm rồi đó, tụi con hiểu cho tâm tình người già đi, tranh thủ lo cho xong chuyện chính đi.”
Lúc này, Phương Thành cùng mấy quan quân khác cũng đang đi tới, đều là người quen, vừa nghe hai câu đó, lập tức phấn chấn, ào tới hỏi ngày kết hôn của hai người họ.
Lôi Hồng Phi tuy rằng trở tay không kịp, nhưng nghĩ nhân dịp này bức Lâm Tĩnh cũng tốt, vì vậy vẫn cười ngây dại, chẳng thèm trả lời, cũng không chẳng giải thích.
Một quan quân đánh mạnh vào vai y: “Anh xem anh vui tới mức nói chẳng ra lời luôn kìa.”
Một quan quân khác cười nói: “Có thể hiểu được mà, có thể theo đuổi được Dã Lang, không phải chuyện dễ nha.”
Tình cảnh lộn xộn, nhưng trong bầu không khí tràn ngập vui mừng đó, Lâm Tĩnh lại cảm thấy có chút xấu hổ, nhất thời không biết phải dùng thái độ nào để làm sáng tỏ. Nếu chỉ là mấy quan quân trẻ tuổi cùng ồn ào, thì hắn có thể xụ mặt mà phủ nhận, thậm chí còn trả lời lại một cách mỉa mai, hoặc là trực tiếp mắng, nhưng ở đây lại do hai lão tướng quân tự động nhắc tới, hắn không thể xử lý như thế, mắc công khiến hai lão tướng quân thương tâm, thế nhưng nếu không phủ nhận, thì chẳng phải chính là thừa nhận? Sao có thể được chứ?
Hai người họ, một người cười giả ngu, một người nhíu mày đờ ra, Vệ Thiên Vũ cũng đã cùng đi ra phía sau để xem tình hình chuẩn bị tới đâu, nhất thời chẳng ai giải vây, cuối cùng chỉ có Phương Thành thông minh, trước tiên để mấy phó bộ trưởng bên bộ lắp rắp cùng hai lão tướng quân kia đến phòng tiếp khách uống trà, sau đó chen vào đoàn người, đứng bên cạnh Lâm Tĩnh, nói với mấy quan quân khác: “Các anh đừng có hồ đồ như thế, chuyện không có bị các anh nói thành có luôn rồi kìa. Lão Lâm là người thành thực, chứ không khoe mép như các anh, các anh đừng có khi dễ người ta.”
Lâm Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía anh. Lôi Hồng Phi vừa thấy thế, lập tức đứng ra, đưa tay đẩy đẩy mấy người quan quân: “Đi đi, nói bậy nữa tôi trở mặt giờ.”
Lâm Tĩnh tự tiếu phi tiếu nhìn y một cái, nhưng cũng không nói gì.
Mấy quan quân kia cũng không tiếp tục hô hào chọc ghẹo, cùng bọn họ vào phòng nghỉ. Vừa ngồi xuống, mọi người lại đứng đắn trò chuyện trang bị vũ khí hôm nay. Lôi Hồng Phi hợp thời mà nói tới vụ nghiên cứu cơ giáp, dù khởi đầu là một vấn đề nhỏ, nhưng ý chính vẫn là muốn bức Phương Thành, để mặc anh bị bọn họ dò hỏi không dứt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cùng Lâm Tĩnh uống trà.
Rất nhanh càng lúc càng nhiều người, theo kế hoạch xác định và đánh giá chính thức tiến hành.
Đợi sau khi cuộc họp chấm dứt, thì bộ lắp rắp mời mọi người ăn trưa.
Phương Thành ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh, lời nói nhỏ nhẹ mà nói: “Chiều này còn một cuộc họp nữa, có lẽ 5h mới kết thúc, cho nên mọi người không ở lại ăn tối, vậy tôi có thời gian rồi. Nếu như tối nay cậu không bận gì, thì chúng ta có thể cùng nhau đi ăn.”
Lâm Tĩnh thật cao hứng gật đầu: “Được đó, vừa lúc tối nay Lão Lôi phải về nhà cha mẹ ăn bữa cơm đoàn viên, tôi cũng không có gì làm.”
“Vậy thì tốt, vậy chiều nay kết thúc cuộc họp thì cậu đi cùng tôi đi, tôi đã sắp xếp xong hết rồi.” Phương Thành nói, con mắt lúc cười hơi hơi liếc sang bên cạnh, nhìn về phía Lôi Hồng Phi sắc mặt trầm xuống. “Tiểu Lôi, về nhà hỏi thăm hai bác giúp tôi nhé. Gần đây tôi bận quá, đợi mùng một đi, tôi nhất định tới nhà anh chúc tết.”
Lôi Hồng Phi giận sôi lên, nhưng Lâm Tĩnh căn bản không phát hiện ra dụng ý của Phương Thành, còn rất vui vẻ mà quay đầu nhìn y, nên y không có cách nào phát hỏa, chỉ có thể cắn răng cười nói: “Ngài quá khách khí rồi, bữa đó tôi cũng sẽ mang cha mẹ tôi qua chỗ nhà Phương chủ tịch chúc tết, lúc đó gặp nhau tại đó đi.”
Phương Thành sảng khoái gật đầu: “Tốt.” Sau đó nâng ly, cùng mọi người kính rượu.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nhìn Lôi Hồng Phi hoàn toàn bại trận, nhịn không được nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...