Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Máy bay loại hình nhẹ dùng độ lớn của góc cùng tốc độ bay lên không trung, là một cử động coi là khá nguy hiểm, hơi vô ý, nếu máy bay mất đi tốc độ, thì sẽ rớt xuống, thế nhưng so sánh với tốc độ của khí bão đang không ngừng bay tới, thì chỉ cần bị cuốn vào đó, thì khung máy móc nhất định sẽ bị phá tan thành từng mảnh, ngay cả cơ hội rơi cũng không có. Lôi Hồng Phi không chút do dự, rất quả đoán, lúc cất cánh thì kéo thẳng mũi máy bay thẳng tận trời.
Thân máy bay tựa như không phụ kỳ vọng, trong không trung run lắc mạnh, dường như tùy thời đều có thể tan rã, cánh hai bên càng thêm run rẩy, hình như sắp bị bẻ gãy. Lôi Hồng Phi cũng nhìn như không thấy, ánh mắt trầm ổn, tay càng ổn, vẫn không hề giảm tốc độ, càng không thay đổi độ góc bay của máy bay, hướng thẳng lên đỉnh đầu một đường bay xuyên qua giữa phần mây đen cho đến tận khi thấy được sắc xám trắng.
Trọng lực lớn đưa bọn họ áp chặt trên ghế, lỗ tai cũng ong ong. Lâm Tĩnh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, hoàn toàn không quan tâm tới tình hình xảy ra bên ngoài. Hắn tin tưởng năng lực Lôi Hồng Phi, cũng chưa bao giờ sợ sống chết, nếu đã lên máy bay, lại do chính Lôi Hồng Phi lái, thì hắn không cần phải lo lắng gì cả.
Lôi Hồng Phi bay thẳng lên ngàn mét trên cao, mây đen cuồng phong ầm ầm kéo tới, hầu như như gào thét mà lướt qua cánh máy bay, trong nháy mắt đóng băng toàn bộ thành thị, sân bay trên mặt đất, máy bay không còn cách nào bay được nữa.
Bay thẳng đến biển mây ở trên cao, tuy rằng vẫn chưa thấy được ánh mặt trời, thế nhưng trời cao cũng là một mảng xanh, chợt đi ra từ cảnh bão tuyết, cảnh sắc thoạt nhìn mỹ lệ nhất. Tâm tình Lôi Hồng Phi thả lỏng, chuyển máy bay thành chế độ bình bay, tốc độ lại không giảm. Căn cứ theo bản đồ không lưu cùng số liệu đã điều chỉnh, y chuyển thành chế độ lái tự động, sau đó mỉm cười bắt tay cùng người thanh niên bên cạnh, thành khẩn nói tiếng cám ơn.
Thanh niên nhân này khiêm tốn mà nói: “Lôi tướng quân quá khách khí, đây là chuyện chúng tôi phải làm.”
Tướng mạo của cậu bình thường, khí chất tao nhã, khiến người khác vừa nhìn liền thấy thiện cảm. Lôi Hồng Phi âm thầm tán thán, người như cậu ta, ra ngoài giao tiếp cùng người khác, nhất định không tay không mà về, hèn gì chỉ trong 1 thời gian ngắn có thể chuẩn bị tốt cho toàn bộ người ở trong sân bay như thế, lo liệu thỏa đáng mọi chuyện, để bọn họ có thể vừa tới là có thể thuận lợi cất cánh, không hề lỡ phút giây nào, bằng không, hơn phân nửa bọn họ sẽ bị cuốn vào trong cơn lốc, hậu quả khó lường.
Thanh niên kia vẫn không phân trần, ôn hòa nói: “Phía sau cabin có nhà bếp, trong tủ đã có sẵn cơm nước, nếu bị lạnh thì có thể dùng lò viba.”
“Cám ơn.” Lôi Hồng Phi đương nhiên hy vọng chính mình có thể tự mình đi chuẩn bị thức ăn cho Lâm Tĩnh, rất cảm kích với sự hiểu ý của người thanh niên này.
Ngồi ở khoang điều khiển chưa được nửa tiếng, thì y đã nhịn không nổi, nhìn tình hình ổn định, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi máy bay bay bình ổn, Lâm Tĩnh liền thả ghế xuống, hiện tại đang nằm ngủ, Lôi Hồng Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt chỉ mới qua mấy tiếng mà đã trở nên gầy gò rất nhiều, đau lòng vô cùng.
Y cùng Lâm Tĩnh bận rộn một đêm, tới giờ vẫn chưa ăn được gì, trước đó vì lo lắng cùng bận rộn, y không thấy đói, hiện tại bình thường rồi, lại cảm thấy bụng cồn cào. Tuy rằng Lâm Tĩnh đã được truyền dịch, nhưng không ăn gì thì cũng không được, cho nên y không suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy đi vào nhà bếp phía sau.
Máy bay không lớn, rất dễ tìm được, đi tới đuôi máy bay, vừa kéo mành thì liền thấy rõ. Lôi Hồng Phi mở đồ giữ ấm, bên trong có đầy đủ, cơm, đồ ăn, canh, cái gì cũng có, mà các món uống cũng đều đã được chuẩn bị, có thể tùy ý sử dụng. Y nghĩ Lâm Tĩnh có thương tích có bệnh trong người, liền chọn mấy món canh, đồ ăn thanh đạm. Mấy món ăn này đều đựng trong chén dĩa được đặc chế, Lôi Hồng Phi trực tiếp cầm, mang tới khoang thuyền phía trước.
Lâm Tĩnh nhắm mắt lại, hai hàng lông mày cau lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Lôi Hồng Phi đi tới, ngồi vào bên cạnh hắn, hắn liền tỉnh, chờ Lôi Hồng Phi đi vào nhà bếp phía sau, hắn mới nỗ lực khống chế bản thân, chỉ ho nhẹ vài tiếng, cảm thấy ngực nặng nề, cổ họng ngọt ngọt, đầu váng mắt hoa, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng, dường như bị thương không nhẹ. Đêm qua uy lực nổ của xe tuy rằng rất kinh người, nhưng hắn lánh rất lẹ, kỳ thực đã tránh được oanh kích chính diện, cho dù có văng xa, rơi xuống đất cũng có tuyết đỡ người, giảm lại lực mà đáng lẽ mà hắn phải chịu, bị thương cũng không tính là nặng, xem tình hình hôm qua, dường như chuyện này đã dẫn phát bệnh trong người hắn rồi. Tuy rằng hắn tâm kiên như thiết, nhưng cũng thấy có chút phiền muộn. Thân là một người quân nhân, một tướng quân, một tư lệnh bộ đội đặc chủng sức lực cực mạnh, phong nhã hào hoa, sừng sững, không có chết trận, lại bị một loại virút nhỏ nhoi đánh bại, thực quá uất ức rồi.
Lôi Hồng Phi cẩn thận bỏ thứ gì đó trong tay y xuống cái bàn bên cạnh, nhìn Lâm Tĩnh lại có chút do dự, không biết nên đánh thức hắn hay không. Lâm Tĩnh bị y nhìn chằm chằm, tất nhiên mở mắt. Lôi Hồng Phi vui mừng, thân thiết nói: “Ăn chút gì đi ha?”
Lâm Tĩnh cười cười, nâng ghế lên cao, ngồi dậy.
Lôi Hồng Phi đưa chén canh cho hắn trước, dịu giọng nói: “Uống trước vài hớp canh nóng đi, làm ấm dạ dày.”
Lâm Tĩnh gật đầu, tiếp nhận cái chén, uống 1 ngụm, cảm giác vị khá ngon, lại uống thêm vài hớp. Hắn bỏ chén xuống, đang muốn tiếp lấy chén cơm Lôi Hồng Phi đưa qua, bỗng nhiên cảm thấy ngực không thể thở được, cổ họng có chút gì đó, phun ra một ngụm máu.
Máu đỏ tươi văng vào quần áo của hắn cùng chén canh cách đó không xa, nhìn qua mà giật mình, Lôi Hồng Phi nhất thời luống cuống, đứng dậy ôm lấy hắn, liên thanh hỏi: “cậu … sao rồi? Có phải … có chỗ nào khó chịu?”
“Tôi không sao, anh cần không vội.” Lâm Tĩnh rất lãnh tĩnh, trầm ổn bỏ chén trong tay xuống, vỗ vỗ thắt lưng của y, “Có thể do bị quăng ngã nên có nội thương thôi, vấn đề không lớn, anh không cần lo.”
Tuy rằng bất ngờ không phòng bị, nhưng sự hoảng loạn của Lôi Hồng Phi chỉ là chốc lát, sau đó nhanh chóng trấn định lại, trong đầu hoảng loạn, suy nghĩ hiện tại phải làm chuyện gì đầu tiên, trong tíc tắc liền quyết định.
Y ngã ghế xuống, đỡ Lâm Tĩnh nằm xuống, sau đó cầm điện thoại gọi cho Đồng Duyệt, nói lại tình hình cho hắn nghe, “Chú Đồng, chú xem coi là có chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng không? Hiện tại phải xử lý thế nào?”
Nét mặt Đồng Duyệt cũng có chút ngưng trọng, trong lòng đã phán đoán ra, đây là thương thế dẫn phát bệnh tình, mà bệnh của Lâm Tĩnh lại do vũ khí gien tạo thành, mà đã đụng tới gien, thì mỗi người đều có triệu chứng khác nhau, tùy theo từng người mà xuất hiện sự biến hóa, hiện nay bọn họ còn chưa có phân tích triệt để, cho nên đối với bệnh tình của Lâm Tĩnh hắn vẫn không có nắm chặt, gần đây chỉ dùng thuốc để giảm bớt cùng kiềm hãm mà thôi, hiện tại nếu người bị thương khiến cho bệnh tái phát, biến hóa phát sinh cũng khó mà phán đoán ra được trong thời gian ngắn. Hắn suy từ 1 chút, dùng lời nhẹ nhàng nói: “Hồng Phi, con đừng vội, cho dù Tiểu Lâm bị thương khiến cho bệnh cũ tái phát, thì trong vòng mấy tiếng cũng chưa tới mức bạo phát tới tình trạng không thể cứu chữa đâu. Thuốc mà tụi con mang theo không nhiều, hắn đã được truyền dịch, không thể tiếp tục dùng thuốc, cho nên hiện tại cứ để cho nó nghỉ ngơi nhiều, không được để hắn cảm lạnh. Nếu như nó phát sốt, thì có thể dùng nước mát làm giảm nhiệt, nhưng phải nhớ kỹ, cơ thể nó tuyệt đối không được để cảm lạnh. Nếu có nước hoa quả tươi, thì có thể cho nó uống nhiều 1 chút, chuyện khác thì không cần làm. Chờ khi tụi con đáp xuống rồi, trong sân bay có sẵn bệnh viện không trung, bác sĩ sẽ lập tức trị liệu cho Tiểu Lâm. Con yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Lôi Hồng Phi nghe xong câu trấn an của hắn, tâm trạng cũng ổn hơn, sau khi cúp máy thì đi rót nước trái cây, dùng nước chanh pha cùng nước ấm, ra ngoài đút cho Lâm Tĩnh uống vài hớp, đưa tay lên trán hắn, quả nhiên có phát sốt, lại nhanh chóng đi vắt khăn nước ấm, đặt lên trán hắn. Lâm Tĩnh nhìn thấy y nỗi lòng hỗn loạn, bận rộn xoay xoay vòng, kỳ thực nhìn qua như chẳng biết phải làm sao, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.
Đang trong lúc rối ren, thanh niên khoang điều khiển gọi Lôi Hồng Phi: “Lôi tướng quân, vừa nãy Lăng phó bộ trưởng có gọi tới, luồng không khí lạnh đột nhiên thay đổi tuyến đường, chúng ta không thể đáp xuống Xích Phong, phải thay đổi đường bay, bay tới Tây Nam.”
Trong lòng Lôi Hồng Phi trầm xuống, nhẹ giọng nói với Lâm Tĩnh: “Cậu nghỉ ngơi 1 chút đi, tôi tới khoang điều khiển.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh đáp ứng, không hỏi gì thêm.
Lôi Hồng Phi cầm lấy khăn đắp lên người y xong, vội vã rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...