Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Sau khi buổi tiệc bắt đầu, các lãnh đạo liên quan đến lên đài phát biểu, sau đó mọi người bắt đầu hân hoan mà cụng ly.
Đầu tiên thì mọi người còn tương đối tiết chế, cố kỵ có các lãnh đạo cấp cao ở đây, nên không dám làm quá, nhưng lúc này ai cũng khá thả lỏng, cười nói mọi người không cần khách khí, vì vậy liền có không ít người thả lỏng thiệt, luân phiên rời ghế, cầm ly kính lãnh đạo, kính Lâm Tĩnh, nên mọi người cũng bắt đầu ùa vào.
Các lãnh đạo cấp cao cũng không phải ai mời cũng cụng, phần lớn chỉ uống 1 ngụm nhỏ, thể hiện ý tứ, thế nhưng Lâm Tĩnh lại không thể làm vây được, rượu đến liền uống, rất hào sảng.
Dưới dạng tiệc tùng như thế này, không có khả năng không nể mặt người khác, vì vậy Phương Thành dự định đợi khi rượu qua ba tuần sẽ bắt đầu ra tay thay cho Lâm Tĩnh, từ chối khéo giúp hắn, nhưng rượu qua mấy tuần, Lâm Tĩnh vẫn mặt không đổi sắc, thần thái tự nhiên, lại khiến Phương Thành giật mình không thôi. Thừa dịp Lâm Tĩnh ngồi xuống dùng bửa anh cười nói: “Không ngờ tửa lượng của cậu lại tốt đến vậy, hôm nào tới nhà tôi đi, chỗ tôi có cất vài bình rượu ngon đó, chúng ta cùng nhau phẩm thường.”
“Được.” Lâm Tĩnh gật đầu, thuận tiện nói. “Tôi không thích rượu Tây.”
“Tôi cũng không thích lắm.” Phương Thành làm ra một bộ dáng rượu phùng tri kỷ thiên bôi, nở nụ cười vui sướng. “Chỗ tôi có vài bình rượu nối tiếng, nguyên độ, như Maotai, rượu ngũ lương, cũng không có dùng cồn pha chế qua, tuyệt đối là ngọc dịch quỳnh tương. Tôi còn sưu tập vài bình rượu xái lâu năm được lưu cất từ tận thế kỷ trước, khẳng định cậu sẽ thích. Được rồi, còn có rượu nho dựa theo phương pháp gia truyền của chủ vườn nho ở Tân Cương chỗ các cậu nữa đó, thực sự là mỹ vị, chỉ là không pha nước thì uống thật chịu không nổi, lần trước tôi chỉ uống 1 chén nhỏ, kết quả liền gục ngã.”
Lâm Tĩnh thật cao hứng: “Loại rượu đó tôi cũng không dám uống nguyên bản đâu, cần phải pha nước mới dám uống. Lúc tôi còn ở Tân Cương, có mấy người bạn cũ tới thảo nguyên chơi, bọn họ cố ý chỉnh tôi, đưa tôi bình rượu bảo là đã pha nước rồi, tôi yên tâm mà uống. Cũng là 1 ly mà gục đó, căn bản đỡ không được, dù tửu lượng tốt cỡ nào cũng không chịu nổi.”
“Không thể nào chứ.” Phương Thành liên tục gật đầu. “Vậy xem như chúng ta hẹn rồi nha, ngày nào đó cậu có thời gian, đến nhà tôi chờ, nhà tôi có bao nhiêu rượu ngon đều sẽ lấy ra hết, chúng ta cùng nhau chậm rãi thưởng thức.”
“Vậy thì không thể không say rồi nha.” Lâm Tĩnh sung sướng cười nói, không có từ chối lời mời của anh. Vốn kế hoạch công tác của hắn cần phải mời lãnh đạo bộ công đoạn lắp ráp đi ăn, chuyện này là chuyện phải làm, chỉ là không nghĩ tới có thể kết giao với lão đại của bên bộ công đoạn lắp ráp, trước đây quan hệ có thể nghĩ tới cũng chỉ là 2,3 người phụ trách bên đó, qua đi qua lại mà mời được 1,2 phó bộ trưởng bên đó thì cũng đã tốt lắm rồi, hiện tại có thể trực tiếp đối thoại với lão đại của công đoạn lắp ráp, phần giữa đi qua không cần phải tốn sức với mấy chi tiết nhỏ, đây là một chuyện cực kỳ tốt với hắn.
“Vậy một lời đã định, đến lúc đó chúng ta nhất túy phương hưu.” Trên mặt Phương Thành mang theo nụ cười nhẹ, khiến người khác tiêm nhiễm.
Lâm Tĩnh lập tức gật đầu: “Được, một lời đã định.”
Lôi Hồng Phi nhìn Lâm Tĩnh nghiêm túc mà chạm cốc thân thiết với người tới kính rượu, uống 1 hơi cạn sạch, rất hào khí mà không muốn Phương Thành giúp hắn đỡ, trong lòng rất vui. Y biết ở trong trường hợp thế này không thể nào bảo lưu thực lực được, Lâm Tĩnh cuối cùng nhất định sẽ say, cho nên dù cho đau lòng cũng không đến cản, về nhà cẩn thận chăm sóc hắn là được rồi. Lúc này thấy Lâm Tĩnh một mình ứng chiến, không muốn Phương Thành ngoại viện, cảm giác rất thoải mái. Tuy rằng tên Phương Thành đó dường như luôn tìm cớ để nói chuyện, nhưng anh ta lại là lão đại công đoạn lắp ráp, Lâm Tĩnh khẳng định cần phải xã giao với anh ta, Lôi Hồng Phi cũng không thể tránh được.
Buổi tiệc tầm mấy tiếng thì kết thúc, mọi người bắt tay chào nhau, đều tự rời đi. Không ai đề nghị đi hát, khiêu vũ, ngâm hồ gì đó, đây là hoạt động chính thức của chính phủ, không thể ở trước mặt nhiều cao tầng quân giới mà để lại nhược điểm được.
Phương Thành nhìn con mắt trong trẻo của Lâm Tĩnh, càng thêm thưởng thức tựu lượng của hắn. Anh chính là 100 ly không say, mỗi lần xã giao đều có thể đại chiến 10 phương, để người khác phải gục ngã trước mình, mà bản thân vẫn không si nhê gì, lúc này phát hiện Lâm Tĩnh cũng cùng 1 dạng, nhất thời lấy được chí bảo, gặp được tri kỷ. Anh cười hỏi: “Cậu sao rồi? Tôi chở cậu về nhé?”
Lâm Tĩnh kỳ thực đã say, nhưng hắn luôn là dạng dù uống thế nào cũng không đỏ mặt, con mắt càng say càng sáng, cho nên những ai không biết hắn đều thấy hắn càng uống càng sợ, đến cuối cùng đều lui binh trước, không dám chiến tới cùng với hắn. Lúc này hắn nỗ lực ngồi thẳng, mỉm cười nói: “Tôi không sao, Hồng Phi là hàng xóm của tôi, chúng tôi sẽ cùng về, cảm ơn Phương bộ trưởng quan tâm.”
“Sao lại khách khí với tôi như thế chứ.” Phương Thành hơi nhíu mày, nhìn Lôi Hồng Phi nhanh bước tới, liền mỉm cười đứng lên, cùng vị Hổ tướng kia bắt tay nói lời từ biệt, thong dong rời đi.
Lôi Hồng Phi bất động thanh sắc đỡ lấy cánh tay Lâm Tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Say rồi à? Còn có thể đi không?”
“Có thể.” Đầu Lâm Tĩnh không dám lộn xộn, sợ mình không thể giữ được cân băng, ánh mắt sáng sủa chậm rãi đảo qua, khoái trá nhìn Lôi Hồng Phi, cúi đầu nói. “Tôi say rồi, nhưng bản thân vẫn tự đi được.”
“Được, chúng ta về thôi.” Lôi Hồng Phi không nói thêm nữa, cùng hắn lên xe.
Trần Kiến Hữu ngồi ở phía trước, lập tức lái xe quay về bộ tư lệnh. Thái Hân Uy ngồi ở ghế phó, xoay người lại đưa thuốc giải rượu cùng một chai nước khoáng cho hai người họ. Lôi Hồng Phi tiếp nhận, hầu hạ Lâm Tĩnh uống thuốc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, dựa vào ghế, khí tức thở ra tất cả đều là vị rượu.
Trần Kiến Hữu chạy xe rất ổn, rất sợ chạy xóc nảy trên đường sẽ khiến cho Lâm Tĩnh khó chịu. Lôi Hồng Phi cầm tay Lâm Tĩnh, hận không thể chấp cánh mà bay nhanh về nhà, để hắn có thể lập tức nằm lên giường nghỉ ngơi.
Hiện đang là giờ cao điểm, khắp đường đều kẹt cứng xe. Lôi Hồng Phi vốn sốt ruột, thấy Lâm Tĩnh ngủ say trong xe, tâm tình của y lập tức bình tĩnh lại. Chỉ cần Lâm Tĩnh bình yên vô sự, ở nơi nào đều không quan trọng, mặc kệ đang là đường cái, hay là chiến trường, cũng đều như nhau mà thôi.
Xe cứ lần lượt mà nhích tới, rốt cục cũng trở về được bộ tư lệnh, không chỉ Lâm Tĩnh ngủ rất say, mà cả Lôi Hồng Phi cũng đang ngủ. Thái Hân Uy và Trần Kiến Hữu nhìn nhau 1 chút, thấp giọng thương lượng một hồi, lúc này quyết định đánh thức Lôi Hồng Phi. Căn cứ vào hiểu biết về hai người thủ trưởng của họ, đây là lựa chọn tốt nhất.
Lôi Hồng Phi rất nhanh tỉnh lại, mở mắt ra nhìn chung quanh 1 chút, lập tức xuống xe, móc chìa khóa nhà đưa cho Trần Kiến Hữu, sau đó đi qua đầu xe, từ bên kia mà ôm Lâm Tĩnh xuống. Trần Kiến Hữu nhanh chóng mở rộng cửa, bật đèn, nhìn Lôi Hồng Phi ôm người vào trong, liền cực kỳ biết điều mà để chìa khóa lại vào tủ để giày cạnh cửa, rồi cùng Thái Hân Uy khóa cửa, tự mình quay về nhà trọ quan quân cách đó không xa nghỉ ngơi.
Lôi Hồng Phi đặt Lâm Tĩnh lên giường, tay phải vững vàng nâng hắn, tay trái rất nhanh cởi nút áo của hắn, cởi toàn bộ quần áo ra, sau đó đắp chăn lại cho hắn. Y tiến vào phòng tắm rửa mặt một chút, cảm giác thanh tỉnh rồi, sau đó cầm khăn mặt đi ra, cẩn thận lau toàn thân Lâm Tĩnh. Động tĩnh mạnh như thế mà Lâm Tĩnh vẫn không tỉnh, có thể thấy được hắn cực kỳ say.
Tuy rằng chỉ là một buổi tiệc, nhưng đối với bọn họ lại là một chiến trường mang tính chất khác mà thôi. Lâm Tĩnh say tới tổn hại cơ thể, nhưng lại nhận được sự khen ngợi của rất nhiều lãnh đạo cùng các quan quân đồng cấp, rốt cuộc cũng đánh thắng được một trận đẹp. Hắn xuất thân bình dân, cho dù có Lôi Hồng Phi bảo vệ ở bên, vẫn cần phải dựa vào chính hắn, mới có thể bước đi lên một chỗ cao hơn.
Nhìn khuôn mặt cùng cơ thể hoàn mỹ của Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi tim đập mạnh tới tận cổ, chấn động dường như cả nhà đều đang lay động. Y miễn cưỡng khống chế được chính mình, vài lần đi ra đi vào từ phòng tắm vào phòng ngủ, lau sạch sẽ toàn bộ mồ hôi trên người Lâm Tĩnh, lúc này mới dùng chăn bọc kín cả người hắn.
Trong phòng ấm áp như, Lâm Tĩnh cảm giác rất thoải mái, trong cơn ngủ thích ý mà rên 1 tiếng.
Thanh âm rất nhẹ, nhưng trong căn phòng an tĩnh lại mang lại cảm giác long trời lở đất. Lôi Hồng Phi bất ngờ không phòng bị, con đê trong lòng nãy giờ cố gắng kiềm rốt cục bị đánh vỡ. Trong đầu y ầm ầm chấn đồng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa, không tự chủ mà cúi người xuống, cách một lớp chăn mà ôm lấy Lâm Tĩnh, mạnh mẽ hôn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...