Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Liệt sĩ hy sinh thì phải truy điệu, anh hùng còn sống thì cần được ca ngợi, sau khi Lâm Tĩnh trở về không bao lâu, quân đội liền tổ chức một cuộc họp long trọng để khen ngợi.
Đối với hành động lần này, Lâm Tĩnh đệ trình báo cáo tường tận, tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, thỉnh công cho toàn bộ quân sĩ tham chiến. Trong báo cáo, hắn không hề nhắc tới công lao của chính mình, nhưng lại gánh chịu toàn bộ trách nhiệm với sai lầm dù nhỏ nhất. Đây chính là tác phong làm việc trước giờ của hắn, với quân sĩ của mình yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng lại rất bao che khuyết điểm, nếu huấn luyện bình thường làm không tốt, hắn sẽ mắng tới cẩu huyết lâm đầu, sau đó cho bọn họ tập luyện tới mức muốn chết luôn, nhưng chỉ cần ra trận, trong lúc chiến đấu hăng hái đẫm máu, hắn dù một người cũng không muốn bỏ lại, tất cả đều phải được nhận công, chỉ có tội đổ hết vào người mình. Các tướng quân trong Bộ quốc phòng cùng Bộ tổng tham đều biết rất rõ tính cách này của hắn, trong lúc khen ngợi cũng hiểu được hắn quá thật thà phúc hậu, tất nhiên cũng sẽ không quên công huân của hắn. Ngoại trừ lập công được thưởng ra, thì bổ nhiệm chính thức cũng được ban, Lâm Tĩnh trở thành quan tư lệnh bộ đội đặc chủng.
Trong hội nghị khen ngợi chính là tiệc khánh công, người dự họp không chỉ có tướng lĩnh quân giới, mà còn có lãnh đạo của các bộ môn trong chính phủ, hầu như ai cũng có địa vị hiển hách, không ít người có xuất thân hiển quý thế gia, tổ tiên đều là công thần khai quốc, hoặc là danh sĩ trị quốc, hoặc là cự kình khoa học, hoặc là phú hộ nhà giàu, nói chung đều là đại danh đỉnh đỉnh, rất nhiều tên đã từng xuất hiện trong mấy cuốn sách giáo khoa của trung học tiểu học, có thể xem là cực kỳ nổi tiếng.
Lâm Tĩnh và Lôi Hồng Phi cùng yến hội Quốc Tân Quán Điếu Ngư Đài, vừa vào cửa, hai người đã bị kéo cách nhau ra.
Lôi Hồng Phi bị mấy ông bạn già của cha mình kéo qua 1 bên, thân thiết hỏi han. Bọn họ đều là cao tầng quân giới, đều tán thưởng hổ tướng có một đứa con ưu tú, có vài ông bạn có con gái cũng không chịu thua kém càng đỏ mắt vị danh tướng thanh niên khí vũ hiên ngang này, nên liền xoay Lôi Chấn vừa khen vừa lấy lòng.
Lâm Tĩnh cũng bị mấy quan quân cao cấp bắt lại nói chuyện phiếm. Bọn họ đều là thanh niên trong quân giới, quan hệ với Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi cũng khá tốt, thuộc bộ quốc phòng, bộ tổng tham, bộ tổng chính, bộ tổng hậu, bộ lắp ráp … Những bộ môn này cũng không thể khinh thường được, Lâm Tĩnh dù cho không thích xã giao, cũng phải gắng lấy tinh thần để cùng họ chuyện trò vui vẻ, nếu tùy tiện mà đụng chạm ai, thì công việc của hắn rất có khả năng sẽ gặp phải cản trở, không thể thông thuận được.
Yến hội còn chưa bắt đầu, thì nhân viên tham gia đã lục tục đến đủ, đều đang trong phòng khách quý mà nghỉ ngơi uống trà. Hai người họ lần lượt bị kéo vào vòng tròn nói chuyện khác nhau, bắt đầu xã giao.
Chẳng được bao lâu, có một thiếu tướng đi tới chỗ Lâm Tĩnh. còn chưa tới nơi, thì có mấy người quan quân thấy được anh, lập tức nhiệt tình cung kính nghênh đón: “Bộ trưởng Phương.”
Vị tướng quân kia có chiều cao trung bình, vóc người cân xứng, ngũ quan đoan chính, khí chất nhã nhặn, có chút thư sinh, nhưng ánh mắt lại lại sâu thúy như biển, mang theo sự kiên định của một người quân nhân. Anh đi tới, trên mặt mang theo nét cười, vươn tay về phía Lâm Tĩnh: “Lâm tư lệnh, hân hạnh, tôi là Phương Thành.”
Một vị đại tá bên bộ lắp ráp đứng bên cạnh vội vã giới thiệu với Lâm Tĩnh, “Đây chính là bộ trưởng tiền nhiệm của chúng tôi.”
Lâm Tĩnh vội vã nhiệt tình bắt tay với Phương Thành, “Bộ trưởng Phương, hân hạnh.”
Phương Thành chính là một người mà người khác không thể không nể mặt, anh rất giống với vị lãnh đạo cao nhất của quốc gia này, Phương Quốc Cơ, lại mang họ Phương, nên gia thế bối cảnh có thể thấy được rõ ràng, ai cũng không dám sơ suất với anh. Có thể mấy người bình thường chỉ biết tới bộ tổng tham, bộ tổng hậu, tổng chính cùng bộ quốc phòng, phần lớn người nào không rõ sẽ không biết còn có một bộ gọi là bộ lắp ráp, nhưng trong quân đội thì lại cực kỳ coi trọng bộ môn này. Chiến tranh hiện đại không thể so với thời đại vũ khí lạnh, không có trang bị tiên tiến thì còn đánh được gì? Mà quân phí dù có nhiều thế nào, phân tới các binh chủng cũng không đủ, vì như một hệ thống tác chiến của một binh sĩ trong bộ đội đặc chủng cũng có giá tới hơn 500.000, trang bị cho một 1000 quân sĩ sẽ mất tới 5 tỷ, còn hải quân, không quân, bộ đội đạn đạo, bộ đội bọc thép thì càng dùng nhiều hơn, sư nhiều cháo ít, đều phải biết nỗ lực tranh thủ, nhất định phải có mối quan hệ tốt với cao tầng thuộc bộ lắp ráp. Mà bộ trưởng bộ lắp ráp cũng xem là một vị trí cực kỳ quan trọng, cho dù anh cùng Phương Quốc Cơ không có bất kì mối quan hệ gì, cũng không ai dám khinh thường Phương Thành.
Phương Thành xác thực chính là con trai út của Phương Quốc Cơ, là thái tử gia danh phù kỳ thực. Từ nhỏ anh đã được yêu thương, nhưng cũng không có dưỡng thành tính quần áo lụa là, được anh hai ân cần dạy bảo, trong quá trình trưởng thành của anh khá điệu thấp trầm ổn, từng bước một mà đi lên được vị trí ngày hôm nay. Năm nay anh 40, nhưng nhìn qua chỉ mới vừa 30, trong quân cũng được xem là lớp thanh niên trai tráng, nhưng so với bọn tướng quân huyết chiến như Lôi Hồng Phi lại khác hẳn. Anh là xuất thân khoa học kỹ thuật, đi theo con đường kỹ thuật, trong quá trình khai phá thì chuyên về tính toán quá trình, trong cải tiến kỹ thuật cùng phương diện khống chế dự toán chính là chuyên gia, nên anh rất thích hợp ở trong bộ lắp ráp.
Hiện tại đã sắp tới cuối năm, liên quan tới vấn đề dự toán năm sau, nên người đứng dầu trong các quân chủng đều lục lục chạy tới Bắc Kinh, tới bộ lắp ráp, muốn sang năm có nhiều ngạch mức hơn, nghĩ cách có thể cải tiến trang bị cùng được cung cấp vũ khí tiên tiến. Lâm Tĩnh cũng không ngoại lệ, lần này tham gia hành động chống khủng bố liên minh quốc tế, bọn họ dùng rất nhiều vũ khí, còn có không ít trang bị đã bị phá hủy, đều cần phải mua thêm. Công lao thì công lao, nhưng nếu hắn muốn có những trang bị này cũng phải bỏ tiền, với lại cũng chưa chắc có tiền đã mua được, cho nên hắn rất vui với sự chủ động giao lưu của Phương Thành.
Phương Thành khá hiền hòa, với Lâm Tĩnh thong thả mà đàm luận hành động lần này có nhìn thấy vũ khí mới hoặc kỹ thuật mới của kẻ địch hay không, với từng chi tiết mang tính khác biệt đều khá lưu tâm. Cuộc nói chuyện không liên quan đến đạo lí đối nhân xử thế, chỉ thuộc về kỹ thuật không khiến cho Lâm Tĩnh cảm giác rất thoải mái, nụ cười trên mặt dần từ công thức hóa thành chân thực.
Không ngừng có các tướng lĩnh khác chạy tới chào hỏi với Phương Thành, anh đều mỉm cười đối ứng, để ai cũng không có bị đối xử lạnh lùng, vừa nhìn liền biết anh chính là dạng người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khá thành thục.
Lâm Tĩnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trên mặt mang theo nụ cười, không đáp lại gì cả, đôi lúc ánh mắt họ đảo qua thì hắn cũng gật đầu thăm hỏi, khiến cho hắn cảm thấy khá nhẹ nhàng.
“Bộ trưởng Phương, nghe nói Trương tư lệnh bên hạm đội Nam Hải muốn vài khu trục hạm mới, Tần tư lệnh bên hạm đội Đông Hải ngày hôm trước có gọi điện cho tôi, nói cuối tuần sau sẽ tới đây gặp anh, bọn họ cũng cần vài quân hạm mới.” Một thiếu tướng hải quân cười tủm tỉm mà nhìn Phương Thành, thái độ rất nhẹ.
Phương Thành cười haha: “Nghe câu nói của anh, cứ như mua quân hạm với mua rau cải trắng chẳng khác biệt nhau gì cả, tốn không ít tiền đâu, phải tính toán trước đã cuối cùng mới có thể quyết định được, tôi cũng không hề đáp ứng với Trương tư lệnh điều gì cả.”
Các chủ đề cứ tới ùn ùn, Lâm Tĩnh thấy người tới càng lúc càng nhiều, nên chậm rãi bước ra ngoài, tìm một góc, ngồi xuống uống trà.
Lôi Hồng Phi rốt cục thoát khỏi mấy lão già uy phong bát diện, danh chấn tứ phương kia, tìm được Lâm Tĩnh, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa uống trà vừa nhìn đoàn người náo nhiệt, cười hỏi: “Đại nhân vật nào thế?”
“Bộ trưởng tân nhậm của bộ lắp ráp, Phương Thành.” Lâm Tĩnh hờ hững nói. “Có phải anh ta là thái tử gia không?”
Lôi Hồng Phi suy nghĩ một hồi, hơi hơi gật đầu, “Ừ, là thái tử gia hàng thật giá thật đó.”
Lâm Tĩnh có chút hiếu kỳ, “Anh quen thân với anh ta lắm à?”
“Không quen, anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, khi còn bé không chơi cùng nhau. Anh ta là dân kỹ thuật, không có chiến đấu tại quân đội, trước đây chúng tôi cũng chẳng có giao tiếp nào cả.” Lôi Hồng Phi cẩn thận suy nghĩ 1 chút, “Anh ta là bạn học từ nhỏ tới tận cấp 3 với Long Tiềm đó, giao tình cũng tốt lắm. Sao thế? Muốn tìm anh ta có việc gì à?”
“Ai không muốn tìm anh ta?” Lâm Tĩnh cười nhìn y. “Cũng chỉ có mấy bộ tổng tham, tổng chính các anh mới không cần tìm anh ta thôi, bộ đội chiến đấu có ai mà không đem anh ta cung phụng làm ông chủ.”
Lôi Hồng Phi nhịn không được cười ra tiếng: “Đúng, tôi quên mất. Trước đây tôi cũng phải đem bộ lắp ráp bọn họ cung phụng đó.”
Đang nói, có một quan quân phụ trách việc tiếp đãi yến hội lần này tới thông báo cho họ: “Lôi tướng quân, Lâm tướng quân, có thể vào chỗ ngồi rồi.”
Lôi Hồng Phi đáp ứng một tiếng, cùng Lâm Tĩnh đứng dậy đi tới tiệc yến hội. Y rất tự nhiên dự định cùng Lâm Tĩnh ngồi cùng một chỗ, nhưng quan quân dẫn đường phía trước lại cung kính nói với y: “Lôi tướng quân, chỗ ngồi của ngài ở bên đây, xin đi theo tôi. Lâm tướng quân, chỗ ngài ở bên kia, kế bên Phương tướng quân.” Người đó đưa tay chỉ chỉ về một bàn yến tiệc ở phía trước.
Phương Thành vừa ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ. Ánh mắt của anh bình thản mà đảo qua Lôi Hồng Phi, thoáng gật đầu, lập tức mỉm cười nhìn về phía Lâm Tĩnh, “Lâm tướng quân, tới đây ngồi, cậu thích uống rượu nào? Hôm nay cậu chính là nhân vật chính đó, người kính rượu cậu khẳng định rất nhiều, tôi thấy không nên uống rượu mạnh, chỉ nên dùng vang đỏ thôi, cũng nên kiềm chế 1 chút, không nên tổn hại sức khỏe.”
Lôi Hồng Phi thấy bộ dáng đạm nhiên nhưng lại có tính toán trước của anh, dây bắt sóng bắt đầu dựng lên, cảm nhận được nguy cơ lớn. Tên này chỉ sợ không có ý tốt với Lâm Tĩnh, chuột dám xoay súng lục, nổi lên dụng tâm bắn mèo.
Chỗ được sắp xếp cho Lôi Hồng Phi chính là thuộc về lãnh đạo bên bộ tổng tham, đương nhiên y không thể từ chối, nếu không chỉ sợ có vài tên bụng dạ khó lường đồn đại, nói y ỷ thế là con trai của Bộ Trưởng Bộ quốc phòng mà dám khinh thường mấy lão tướng quân. Y khẽ nhíu mày, lập tức cười đưa tay khoác lên vai Lâm Tĩnh, vô cùng thân thiết mà nói: “Bộ trưởng Phương suy nghĩ thật chu đáo, Lão Lâm quả thực không thể uống rượu mạnh, lấy ý là được rồi.”
Phương Thành lập tức tỏ thái độ: “Tôi sẽ thay Lâm tướng quân nhận rượu.”
Lôi Hồng Phi trong lòng nói thầm, thông thường nhắc tới việc mời rượu này đều chính là người hào sảng. Thằng nhóc này nếu thật cản rượu giùm cho Lâm Tĩnh, trong mắt mọi người xung quanh, thì chẳng phải quan hệ giữa hai người họ đã rõ ràng quá rồi sao. Y rất ảo não, đừng nói không thể ngồi cùng Lâm Tĩnh 1 bàn, dù cho ngồi cùng bàn, chính y cũng không thể uống rượu mạnh được, nếu không Lâm Tĩnh khẳng định không tha cho y. Lẽ nào thật tình phải để cho cái tên này lấy lòng trước mặt Lâm Tĩnh?
Y còn chưa suy nghĩ thấu đáo, nhưng lại không thể không buông Lâm Tĩnh ra, đi tới chỗ ngồi của mình, vì yến hội muốn bắt đầu rồi. Cùng đồng nghiệp bên cạnh hàn huyên vài câu, y giả dạng làm dáng dấp mạn bất kinh tâm, thuận miệng hỏi: “Phương lão đại mới nhậm chức bên bộ lắp ráp có gia đình chưa ta?”
Có một đại tá biết tình hình, thấp giọng đáp: “Hình như không có. Nghe nói trước đây đã từng kết hôn, nhưng sau đó ly hôn rồi, không có con. Sao thế? Cậu có ý với người ta à?”
“Sao có khả năng chứ?” Lôi Hồng Phi chẳng đáng. “Ánh mắt tôi kém vậy sao?”
Quan quân kia cười gật đầu: “Cũng đúng. Nếu như chỉ bề ngoài, thì đương nhiên anh ta không so được ‘Dã Lang’ rồi, nếu luận về gia thế, thì cậu cũng đâu có kém anh ta, không cần phải trèo cao làm gì.”
“Nói đúng đó.” Lôi Hồng Phi cầm ly, bên trong chỉ là nước trà uống sạch 1 ngụm, trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy. Ánh mắt y thỉnh thoảng quét về phía Phương Thành, suy xét nên làm thế nào để cái tên da mặt dày kia biết khó mà lui.
Lâm Tĩnh ngồi vào bên cạnh Phương Thành, bên kia chính là phó tổng tham mưu trưởng. Yến hội này chủ yếu chính là tiệc khánh công cho hắn, nên hắn ngồi vào ghế chủ, bên cạnh đều là cao tầng thuộc bộ quốc phòng, bộ tổng tham, bộ tổng chính, tổng hậu, bộ lắp ráp, tuy rằng hắn tâm chí kiên định, cũng có chút áp lực.
Phương Thành dường như phát hiện được điều đó, đưa tay cầm lấy một ấm trà đặt ngay giữa bàn xoay, rót một ly trà nóng cho hắn, ôn hòa cười nói: “Đợi lát nữa trước tiên ăn 1 vài miếng, sau đó uống rượu mới chịu được.” Trong giọng nói của anh mang đầy sự thân thiết, tựa như một chuyên gia thường xuyên bị chuốc rượu vậy.
Trên mặt Lâm Tĩnh lộ ra nụ cười cảm kích vừa phải, lễ phép lấy tay chỉ vào chén trà gõ hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...