Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê

“Cút ngay.” Vương Hổ rống lên giận dữ.

Mẹ nó, đêm động phòng, trong điển tịch đều nói đây là đêm chỉ dành để làm loại chuyện kia, nhưng mà không được, hắn còn phải phi tiên! Nếu để cho người khác biết ngày đầu tiên hạ phàm hắn đã bị người ta phá thân, còn không bằng hắn đâm đầu vào một tảng đá lớn ở Vụ Ẩn Sơn tự sát cho rồi.

“Làm sao?” Mộ Phi Phàm đại khái thấy chuyện này rất buồn cười “Nương tử chắc sẽ không ngây thơ tới vậy đi? Vừa rồi rõ ràng còn nhìn vi phu chảy nước miếng, không phải sao? Sao bây giờ lại làm như trinh tiết liệt nam? Chẳng lẽ muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, cẩn thận không lại buộc chính mình.” Thanh âm bỗng trở nên lãnh liệt, Mộ Phi Phàm tao nhã đứng dậy, dáng vẻ tươi cười lúc nãy một chút cũng còn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Vương Hổ “Tuy rằng ta không biết lão già Vương Liên kia dùng thủ đoạn gì, nhưng ngươi về nói lại với hắn, muốn lợi dụng ta, mỹ nhân kế không thể, mặc dù mỹ nhân giống như ngươi cũng không được đâu.” Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh khiến tim người muốn đóng băng, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.

Vương Hổ trong lòng cảm thấy khó chịu, vì trước khi đi y tươi cười thật lạnh lùng.

Hắn không biết cảm giác này là gì, vừa định giữ y lại nói cho rõ. Từ từ! Vương Hổ, ngươi không phải đến đây để ăn người này sao? Ngươi sao lại muốn giải thích với y, có phải ngươi bị điên rồi không? Loại người lãnh huyết sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, từ nay về sau y không quan tâm đến ngươi mới tốt chứ, giải thích gì mà giải thích? Dù sao cô nương kia cùng A Lang có lẽ đã sớm chạy xa hơn trăm dặm rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, lúc này không đi còn đợi lúc nào?

Ngươi hiện tại là hình người, còn không được dùng pháp lực, mà con lang kia có vẻ rất khó đối phó, không bằng bây giờ rút lui rồi tính tiếp, đến sơn dã kiếm hai ba con gà rừng ăn cho đỡ thèm cái đã.....

Vương Hổ ai oán nhìn hình người của mình: huhuhu, vốn thỏ rừng có mùi vị ngon hơn, nhưng nhìn lại thân thể này phỏng chừng bắt không nổi con thỏ, gà rừng tốt xấu gì cũng ngốc hơn đi.

Quyết định xong, Vương Hổ nói đi là đi. Hành lý cũng không mang theo, vốn không có gì khiến hắn để mắt tới, tay không xuất môn dễ dàng hơn.

Một canh giờ trôi qua.

Hai canh giờ trôi qua.

Sau hai canh giờ, Vương Hổ thoáng choáng váng khi phát hiện nơi này so với nơi lúc nãy mình đi qua không khác biệt mấy, đường mòn của đình viện, ngửa mặt lên trời gào to —

A a a a a, phủ đệ này sao lại lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn Vụ Ẩn Sơn của bọn họ!

Vương Hổ vòng vo nửa ngày cũng không tìm được cửa, tức tối đá vào cục gạch nhỏ trên đường. Hòn đá cuối cùng bị hắn đá bay vào không trung, lọt vô chuồng gà ở hậu viện, đàn gà bị quấy nhiễu mộng đẹp giống như cái nồi bị nổ.

Một trận “cục tác cục tác cục tác” vang lên, dọa Vương Hổ hết hồn, dùng cặp mắt yêu tinh để nhìn sự vật trong đêm, vừa nhìn thấy được, Vương Hổ nhất thời ngây ngẩn cả người: đây..... đây là con gì mà có bộ dạng rất giống gà rừng vậy ta? Có vẻ béo tốt, ăn nhất định ngon lắm.

Nước miếng lần thứ hai chảy xuống, hắn nhịn không được tới gần chuồng gà, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu cẩn thận quan sát những động vật mà mình chưa biết này.

Trong viện tử của Mộ Phủ, Mộ Phi Phàm ngồi trong phòng nhàm chán thổi nước trà thượng đẳng trong chén, thỉnh thoảng nâng mắt lên nhìn ngoài sân, sắc trời dần dần sáng lên, đôi mày xinh đẹp nhịn không được khẽ nhíu, đối với mỹ nữ đứng bên cạnh đang ngáp hừ lạnh nói “Lục Bình thật sự là càng ngày càng vô dụng mà, chỉ là theo dõi một thảo bao mỹ nhân1, vậy mà theo cả đêm đến giờ chưa về.” Vừa dứt lời, một tiểu tư trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào, vừa thấy Mộ Phi Phàm đã bắt đầu kể khổ “Ta nói gia, ngài thật xác định vị tân phu nhân này có vấn đề sao?” Hắn vừa nói vừa kiếm chỗ ngồi xuống, lau đi sương sớm trên người, quay qua cười nói với mỹ nữ “Tiểu Phàm tỷ tỷ, cho ta ly trà uống đi, lần này thật là một đêm oan khuất chết ta mà.”


Thảo bao mỹ nhân: mỹ nhân ngu ngốc

Nữ tử tên Tiểu Phàm trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng trách mắng “Còn chưa đánh ngươi, ngươi lại còn kêu oan.” Tuy rằng miệng nói thế, tay vẫn đưa cho thiếu niên tên Lục Bình một ly trà. Lục Bình tiếp nhận uống một hơi hết sạch, sau đó nhìn về hướng chủ tử đang lẳng lặng chờ hắn giải thích, lau miệng đáp “Gia, vị tân phu nhân này của ngài, nếu không phải là ngốc tử thì, hắc hắc, chính là đại nhân vật nha! Có điều, nô tài cảm thấy nếu so ra thì hắn giống cái trước hơn.”

Mộ Phi Phàm thoáng hạ mi “Hửm? Đây là ý gì?” Y nhấp một ngụm trà, sau đó chợt nghe Lục Bình phát ra vài tiếng “khanh khách”, rồi mới thao thao bất tuyệt nói “Gia, từ lúc nô tài tới, đã thấy vị tân phu nhân này đi ra, vốn tưởng rằng hắn đã trộm thứ gì của chúng ta rồi muốn trốn đi, nhưng cẩn thận để ý thì thấy hai tay hắn trống trơn, sách, tiểu mỹ nhân như vậy mặc một thân cát phục, dáng người thon thả cân xứng, thoạt nhìn cũng không giống như có cải trang giấu giếm cái gì, sách, thật sự là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.....” Hắn dường như định tán thưởng thêm vài câu, lại thấy chủ tử bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt sắc bén như dao hướng hắn như muốn lăng trì xử tử.

Lục Bình bị ánh mắt sắc bén như dao nhìn sợ tới mức run run, quả nhiên nghe Mộ Phi Phàm âm trầm mở miệng nói “Ngươi rất thích hắn? Ngày mai ta liền tặng hắn cho ngươi, thế nào hả?”

Lục Bình run rẩy, dù sao hắn và Tiểu Phàm cũng đi theo chủ tử từ nhỏ, xem như hai người duy nhất dám ở trước mặt chủ tử mà tranh luận, vội vàng cười trừ, nói “Miễn miễn, gia thật muốn đưa cũng nên có thành ý chút, xem ánh mắt kia, nô tài nếu dám tiếp nhận chỉ sợ ngày mai ngay cả thi thể toàn vẹn cũng tìm không thấy.” Nghe thấy Mộ Phi Phàm hừ một tiếng, hắn lại ha hả tiếp tục nói “Dù sao thì nô tài đi theo nữa ngày cuối cùng đưa ra kết luận, tân phu nhân không hề bí mật mang theo gì cả. Nô tài còn đang cảm thấy kỳ lạ khó hiểu thì phu nhân liền mang theo ta đi lòng vòng trong phủ, ngài thật không biết, người kia thật sự mù đường, giống như vậy đi không dưới mười vòng, những nơi quan trọng một chỗ hắn cũng không đi, nô tài thực hoài nghi là hắn đang dò đường, khiến nô tài gấp tới nỗi thiếu điều xông ra chỉ đường. Hơn nữa tới cuối cùng, hắn cũng không thèm nghiên cứu nữa, đường đi nhà chúng ta đều không phải là trải đá sao? Tốt thôi, đá đều trở thành vật cho hắn trút giận, loạn đá làm trời đầy mưa đá! Nô tài cũng trúng hơn mười viên, nhìn xem này, trên đầu vẫn còn hai khối u đây. Má ơi, lần tới nếu nô tài còn đi theo hắn, chuẩn bị không tốt có khi mạng nhỏ này cũng không còn nữa!”

Mộ Phi Phàm trừng mắt liếc hắn một cái, không kiên nhẫn nói “Được rồi, đừng nói dong dài nữa, vào trọng tâm đi.” Bản thân y cũng không phát giác, trong quá trình nghe chuyện dài dòng vô nghĩa đã bất tri bất giác đã uống hết một ly trà đậm.

“Vâng, gia.” Lục Bình lên tiếng trả lời rồi nhịn không được ý cười “Dù sao thì, gia, sau khi đá thạch tử trúng vào chuồng gà, nơi đó lập tức ồn ào lên, nô tài không biết mọi người có nghe thấy tiếng gáy hay không nhưng giờ thì ta hiểu cái gì kêu là thiên hạ đại loạn rồi!”

Nói đến đây, Tiểu Phàm không nhịn được xen mồm vào “Nghe thấy được nghe thấy được, ta với gia còn đang thấy kỳ lạ, sao mới nữa đêm mà gà đã gáy ầm ĩ vậy chứ. Ngươi mau nói tiếp phần sau đi, thực là gấp chết người mà.”

“Phần sau?” Lục Bình giả vờ ngạc nhiên kêu “Làm gì còn có phần sau? Không có phần sau, vừa gáy lên, phu nhân liền ngồi xổm trước chuồng gà, vẫn ngồi chồm hổm như thế suốt nửa đêm, giống như con chồn vậy đều hiện lên vẻ tiếc rẻ. Giờ làm sao nữa? Nô tài thật sự chịu không nổi chạy về, phỏng chừng hiện tại còn đang ngồi chồm hổm tại chỗ đó.”

Hắn hơi hoài nghi nhìn về phía Mộ Phi Phàm “Gia, ngài có đem văn kiện cơ mật chôn tại chuồng gà không, để cho lão già Vương Liên kia biết được.....” Còn chưa dứt lời, chỉ thấy khuôn mặt của chủ tử luôn luôn lãnh liệt tao nhã co giật vài cái, phiền muộn nói “Văn kiện cơ mật chôn ở chuồng gà? Thiệt tình chỉ có ngươi mới nghĩ ra được thôi! Được rồi, theo cả đêm cũng mệt rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Lục Bình vâng lời lui xuống, Mộ Phi Phàm khẽ ngã đầu chợp mắt rơi vào trầm tư.

Y nhớ tới ánh mắt kia của Vương Hổ trong suốt không dấy lên chút dơ bẩn xấu xa hay tham lam dục vọng, rồi bắt đầu hồi tưởng đến tình cảnh đêm qua được Lục Bình thuật lại, khóe miệng không nhịn được bật cười.

Ha hả, ngồi xổm trước chuồng gà, giống như chồn, là thèm thịt gà sao? Ừm, ngẫm lại đêm qua hắn chảy nước miếng thế kia, chuyện này cũng không phải không có khả năng!

Tâm tình chợt buông lỏng, người như vậy tuyệt đối không thể trở thành gian tế được, mà Vương Liên cũng là người khôn khéo, không có khả năng nhìn lầm người. Không chừng lúc đó lão gia hỏa Vương Liên kia gặp chuyện bất trắc, đành phải tạm thời tìm đại người nào đó thay thế. Dù sao chuyện này cũng phải điều tra kỹ càng, không thể phớt lờ.

Cơ bản ngoài chuyện Vương Hổ là gian tế tạm thời có thể loại trừ, Mộ Phi Phàm tâm tình chợt tốt lên.


Nâng ly trà lên nhấp một ngụm, mới phát hiện trà đã sớm uống cạn rồi.

Tiểu Phàm đứng bên cạnh hồi lâu nhưng không dám quấy nhiễu chủ nhân.

Lúc thấy động tác này của hắn, vừa vội châm thêm trà, vừa khuyên nhủ “Gia cũng nên ngủ một lát đi, gia cả đêm qua không chợp mắt, vẫn là nhân lúc bây giờ còn sớm ngủ một chút, lát sau lại phải mang theo lục phu nhân đi thỉnh an lão phu nhân nữa.”

Mộ Phi Phàm khoát tay nói “Thôi, ta cũng không mệt, à lần trước Phùng Dạ Bạch có gởi thư nói dự định đến chơi một chuyến, cũng không biết vì sao không chịu ghé qua đây, aizz, đám bằng hữu chúng ta thiên nam địa bắc thật khó tề tựu một chỗ. Nghe nói y vừa định khai trương một tiệm gạo ở trong thành, không bằng nhân dịp rảnh rỗi đi chọn ít lễ vật mừng y khai trương.”

Tiểu Phàm vừa nghe, vừa cầm chìa khóa khố phòng đi theo y ra khỏi phòng.

Nói về Vương Hổ, hắn ngồi chồm hổm trước chuồng gà suốt nửa đêm, thẳng đến hừng đông, vừa mới xác định được mấy con vật trước mắt này hẳn không có gì nguy hiểm mà lại thực dễ dàng vồ được. Còn không đợi hắn thay đổi hành động, trời đã sáng rồi, một đám người hầu cầm theo chậu rửa mặt, khăn lau và vân vân đi qua đi lại, hắn đợi hồi lâu, nhưng người càng ngày càng náo nhiệt càng lúc càng đông.

Vương Hổ rốt cục nhận thức được hôm nay chính mình đừng mong đem mấy thứ này ăn vào miệng.

Quên đi, dù sao ngày tháng trong phủ còn dài, đêm nay lại đến ăn cũng như nhau thôi. Hắn tự an ủi mình một phen, liền lửng thững trở về, vừa mỉm cười đáp lại ánh mắt của đám người hầu.

Đang đi tới, chợt nghe phía trước truyền đến một thanh âm trong trẻo tràn đầy tức giận nói “Các ngươi dựa vào cái gì, phu nhân đang ốm đau trên giường, ngươi bất quá chỉ là hạ nhân mà dám kiêu ngạo như vậy, nhờ ngươi đoan bát dược ngươi nửa ngày cũng không làm, các ngươi thật không sợ ta đi cáo trạng với gia, đuổi hết các ngươi đi sao?”

“Ý, nội chiến nội chiến nha.” Vương Hổ có chút hưng phấn tiến về trước hai bước. Sách, nhân gian thật là tốt, chuyện đơn giản vậy mà cũng dậy lên nội chiến, thông minh tài trí của ta ruốt cục có chỗ phát huy rồi, hắc hắc, đến lúc đó để cho tên sài lang kia nhìn rõ năng lực của ta, y quản hạ nhân trong phủ không tốt bị ta hai ba chiêu đã bình định được.

Vương Hổ còn đang miên man mộng tưởng, đi đến nơi chuyện phát sinh, quả nhiên, chỉ thấy một tiểu nha đầu thanh tú đang đứng ở kia, ánh mắt hồng hồng lại quyết không rơi lệ, trước mặt nàng là một tên người hầu dáng vẻ kêu ngạo.

“Hoa Chi tỷ, ngươi cũng đừng lấy lông gà làm như lệnh tiễn. Ai chẳng biết vì cái gì mà gia thú đại phu nhân? Còn muốn đi cáo trạng? Ngươi thử đi, ngươi xem thử xem gia có phản ứng không, đừng nói tới hôm qua vừa mới thú tân phu nhân, dù là bình thường gia có để ý nàng sống hay chết sao? Ta đi đoan dược, ngươi cũng không hỏi phòng bếp xem có chịu sắc dược hay không? Gia vừa mới truyền lệnh, đôn canh gà cho tân phu nhân, lúc này tốt nhất ngươi đừng đi để thêm phiền.” Nói xong tên người hầu cười quái dị rồi nghênh ngang bước đi.

Chỉ còn lại Hoa Chi đứng tại chỗ oán hận mắng mấy tiếng, rồi không nề hà gì xoay người rời đi.

Vương Hổ một chút cũng không dự đoán được trận nội chiến này chấm dứt nhanh chóng rõ ràng như vậy, thông minh tài trí của mình còn chưa dùng tới nữa mà.

Hồi tưởng lời vừa rồi người hầu nói, gia là ai? Phải con sài lang tối hôm qua không nhỉ? Đôn canh gà? Đem đưa cho lục phu nhân? Lục phu nhân hình như là hắn, canh gà là cái gì vậy?


Một chuỗi nghi vấn hiện ra trong đầu hắn, bất quá quên đi, sau này tìm hiểu rõ ràng vậy, nhưng tiểu cô nương vừa rồi, một bộ dáng trung thành hộ chủ khiến cho hắn hứng thú, dù sao cũng không có gì làm, không bằng đi xem thử! Lúc ở trên núi xem điển tịch, trong chuyện xưa các đại phu nhân đều là phi thường lợi hại, hiếm khi được vào nhân gian lại gặp phải một đại phu nhân đáng thương, cần tìm hiểu kỹ mới được.

Ôm ấp tâm tình tò mò này, Vương Hổ liền bắt lấy một người hầu kêu hắn dẫn đường đi tới chỗ ở của đại phu nhân Mộ Phi Phàm.

Người hầu kia vừa đi vừa không nhịn được lén liếc mắt nhìn hắn, bộ dáng như chuẩn bị xem kịch vui.

Chỉ là Vương Hổ đương nhiên không hiểu vẻ mặt này là có ý tứ gì, hắn không kiềm được đưa tay lên sờ sờ mặt mình, trong lòng lập tức nhảy dựng lên: chết rồi, sáng sớm hôm nay quên mất rửa mặt, khó trách người hầu cứ hay nhìn ta, không biết thành cái dạng gì đây? Ta chính là lão hổ tinh yêu sạch sẽ mà!

Nghĩ vậy, Vương Hổ liền gọi người hầu lại, bảo hắn ở chỗ này đợi mình, sau đó chạy đến bờ hồ cách đó không xa, đưa tay vào trong nước quạt quạt vài cái rồi đưa lên lau mặt, bộ dáng giống như mèo con rửa mặt vậy.

Lúc Mộ Phi Phàm cùng Lục Bình, Tiểu Phàm đi ra hậu viện tìm Vương Hổ thì trời đã sáng rồi.

Nghĩ rằng lão nương còn đang chờ mình và tân nương tử đến thỉnh an, tưởng tượng đến phản ứng của lão nương ngày ngày ăn chay niệm phật gặp “chàng” Vương Hổ liền kích động muốn cười to, thậm chí có thể nói, cả đời này y chưa từng đối với việc gì chờ mong như vậy, cho nên hữu chờ tả chờ cũng không thấy Vương Hổ đến, y liền phá lệ tự hạ thấp địa vị của mình, cùng hai tâm phúc đến hậu viên tìm người.

“Gia, ngươi đoán thử xem phu nhân đang ở đâu? Hắn chắc sẽ không còn ngồi xổm trước chuồng gà đi? Trời ạ, nếu chuyện này để hạ nhân trong phủ nhìn thấy, sách, chỉ cần nước miếng thôi cũng có thể dìm hắn chết đuối, như vậy thật không ra cái dạng gì.....” Lục Bình vừa đi vừa lải nhải.

Chợt thấy Mộ Phi Phàm ngừng cước bộ, thanh âm có chút quái dị “Không có, hắn không có ngồi xổm trước chuồng gà.”

“Gia làm sao biết được?” Lục Bình kinh ngạc nhìn về phía chủ tử. Chẳng lẽ gia học được thuật đoán mệnh? Điều này không có khả năng. Ngay sau đó hắn nghe thấy thanh âm như gà bị cắt tiết của Tiểu Phàm, cái loại âm điệu quái dị như phát ra từ lỗ hỏng trên cuống họng vậy “Bởi vì gia nhìn thấy hắn rồi.”

“Đâu, ở đâu?” Lục Bình tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Hổ đang đứng rửa mặt ở bên hồ, hắn nhìn hồi lâu, mới hỏi chủ tử anh minh vĩ đại của mình “Gia, tân phu nhân..... hắn..... hắn đang làm cái gì vậy?”

Không, sẽ không phải đi! Tân phu nhân sẽ không phải là đang rửa mặt chứ! Hắn là người, không phải mèo, đúng vậy, hắn chính là..... chính là cảm thấy nước trong hồ thật mát mẻ trong trẻo nên mới chơi đùa mà thôi, hắn tuyệt đối không phải đang rửa mặt!

Khóe miệng Mộ Phi Phàm co giật vài cái, vẫn đợi động tác xoa xoa rửa mặt của Vương Hổ hoàn thành xong hết, thân hình cân đối đứng lên duỗi thắt lưng duyên dáng, y mới hạ hạ mắt nói “Xem ra hắn thật sự là đang rửa mặt, không sai.”

Y đưa ra kết luận, sau đó nghe thấy tiếng rên rỉ của hai tâm phúc bên cạnh, thật ra y cũng rất muốn vì nam thiếp khác xa người thường này mà rên rỉ vài tiếng.

“Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi qua đi, bằng không một hồi không biết hắn lại chạy đi đâu.” Y nói xong, bước lên cây cầu tinh xảo thanh tú, đi về hướng Vương Hổ.

Cùng lúc đó, Vương Hổ đang oán hận dùng hình người thật bất tiện —

Thật là, tay của loài người dùng không tốt tí nào, ngay cả mấy cái lông dày cũng không có, mà thịt đệm mềm mại cũng không luôn, sách, so với lão hổ bọn họ thật sự kém xa mà.

Vương Hổ nhìn thấy cánh rừng nhỏ cách đó không xa, vô cùng đau lòng thở dài, nếu không phải trước đây đã ước định cùng đồng bọn không được phép biến thân, hắn đã sớm biến trở lại hình dáng lão hổ chạy vào rừng núi xinh đẹp kia rồi.


“Phu nhân dừng bước.” Phía sau truyền đến một thanh âm lãnh liệt, Vương Hổ trái nhìn phải nhìn, dường như không có phu nhân nào khác, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Phi Phàm mang theo Lục Bình cùng Tiểu Phàm đuổi theo lại đây. Đại khái y cũng thấy được kêu Vương Hổ là phu nhân thật kỳ quái, vì thế trực tiếp hỏi “Ngươi tên gì?”

“Ngươi đuổi theo lại đây chỉ để hỏi ta tên gì à?” Vương Hổ ngạc nhiên hỏi.

“Không phải.” Mộ Phi Phàm thở dài, chưa từng có người nào giống như Vương Hổ dám đối xử với y như thế, bị câu hỏi của hắn làm cho không dám giương mắt lên nhìn hắn, càng không dám hỏi lại, có điều nhìn thoáng qua Vương Hổ tóc dài đến thắt lưng, được cố định đơn giản bởi một cây trâm, không tự giác phát ra một phần anh khí xinh đẹp mê người, lời răn dạy còn chưa nói ra đã nuốt trở lại bụng rồi.

“Ta tên Vương Hổ, lão hổ vua trong loài thú.” Bốn chữ “vua trong loài thú” được Vương Hổ nói ra thực ngân nga, xem ra với hắn, bốn chữ này chính là oai phong lẫm liệt.

Ai ngờ mới vừa nói xong, Tiểu Phàm liền cười ra tiếng “Vương Hổ, phu nhân, nô tỳ thấy người gọi là yêu hồ còn đúng hơn, người xinh đẹp như vậy, nô tỳ trước đây nghe nói hồ ly tinh mới có thể như vậy.”

Bởi vì Mộ Phi Phàm đối với năm vị phu nhân kia chưa hề để ý, cho nên chuyện phòng sự trong phủ chân chính đều do Tiểu Phàm quản lý, các vị phu nhân còn không có dám đắc tội với “tiểu lạt tiêu” 2 này, mà nàng cũng có chút xem thường mấy nữ tử thị hầu kia nên trong lời nói cũng không mấy khách khí. Bởi vậy mới dám đối Vương Hổ lớn gan như vậy.

Tiểu lạt tiêu: cây ớt nhỏ

Vương Hổ nghe vậy bị dọa tới một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, nữ tử này thế nhưng lại biết hồ ly tinh, về sau không thể coi thường, xứng đáng làm người phải để tâm.

Thấy hắn đột nhiên bồn chồn, Mộ Phi Phàm hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Phàm một cái. Cái liếc mắt này liền làm cho Tiểu Phàm hiểu được phân lượng của nam phu nhân này ở trước mặt chủ tử so với các vị phu nhân trước đây có khác, tuy rằng không biết về sau sẽ thế nào, nhưng hiện tại xem ra mình không thể đắc tội. Vì thế nàng thực nhu thuận ngậm lại miệng, hướng Vương Hổ tươi cười ngọt ngào.

“Ta tên Mộ Phi Phàm, ngươi về sau gọi ta Phi Phàm được rồi.” Mộ Phi Phàm dắt tay hắn đi, ừm, cảm giác thực không giống với người khác, không hoàn toàn mềm mại như nữ tử mà có thêm một phần thon dài dẻo dai của nam tử, cầm ở trong tay vô cùng thoải mái, ở trong lòng y âm thầm đánh giá, trong nháy mắt liền yêu cảm giác tay trong tay như thế này.

“Ta không hỏi tên ngươi.” Vương Hổ có chút hoang mang nói, nhất thời làm cho Lục Bình và Tiểu Phàm ở phía sau suýt nữa ngã nhào.

Định lực của Mộ Phi Phàm hiển nhiên phải cao hơn nhiều so với hai tâm phúc, có điều y vẫn dừng lại cước bộ một chút mà thôi, cầm tay Vương Hổ không chút thả lỏng “Ừ, ta biết, nhưng về sau nếu phải ở chung, đương nhiên phải biết tên của nhau. Tiểu lão hổ, về sau ta sẽ gọi ngươi như vậy đi, ngươi vừa rồi ở bên hồ làm gì vậy?”

“Ta..... Ta ở bên hồ rửa mặt.” Vương Hổ có chút chột dạ trả lời. Mộ Phi Phàm này nói chuyện thật chuẩn, chính mình cũng không phải là một lão hổ sao? Chẳng qua không phải tiểu lão hổ mà là lão lão hổ, hẳn là lão hổ tổ tông đi.

“Nga.” Mộ Phi Phàm phát ra thanh âm rên rỉ, có được đáp áp khẳng định từ miệng của Vương Hổ, hồi tưởng đến bộ dáng rửa mặt đầy thú vị vừa rồi của hắn, y không biết tư vị đang nổi lên trong lòng là gì, bất quá có luồng nhiệt lưu phát sinh chạy tới hạ thân làm y thiếu chút nữa xấu mặt.

Mộ Phi Phàm ngoài mặt bình tĩnh còn trong lòng thì thở dài: Y..... sẽ không để tâm đến bổn lão hổ này chứ? Lão nương nói Tiền bán tiên phán như đinh đóng cột rằng tính ra được người mà mình sẽ yêu thương là lục phu nhân, còn vì mình mà sinh hài tử, hơn nữa từ nay về sau không thể tự thoát ra, còn nói hai người bọn họ nhất định trải qua đủ loại khó khăn trở ngại mới có thể chung thành quyến thuộc, nói mình còn có thể vì ái nhân giải tán toàn bộ thê thiếp.....

Mộ Phi Phàm lại nhìn nhìn Vương Hổ, lặng lẽ ở trong lòng trở mình xem thường: sẽ không, mình sẽ không để tâm đến hắn, cũng không để bất luận kẻ nào ở trong lòng. Bởi vì Vương Hổ rõ ràng là nam nhân, không thể sinh hài tử, mà hắn trùng hợp cũng là lục phu nhân của mình, cho nên y sẽ không ngốc tới nỗi tin tưởng vị “lục phu nhân” này có thể vì y mà sinh hài tử — đương nhiên, quan trọng nhất là, y nhất định sẽ không yêu bất kỳ người nào! Lại càng không thể thả vị đại phu nhân kia của y rời khỏi Mộ phủ —

Mộ Phi Phàm híp mắt cười lạnh: mới ba năm mà thôi, trả thù chỉ vừa mới bắt đầu. Hắn sao có thể dễ dàng phóng thích ả và gia tộc của ả tự do được?

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui