Tiêu Dương bị quyển sách từ trên trời giáng trúng, kinh ngạc nhảy dựng lên, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó cúi người nhặt quyền sách lên.
-Năm ngàn năm?
Tuy kiểu chữ có chút khác biệt, nhưng Tiêu Dương vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra được. Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác nặng trịch, tâm trạng không kềm nén được kích động thêm vài phần. Đáp án sắp được công bố rồi. Trong tay của hắn chính là lịch sử của thế giới này. Hắn rốt cuộc đã có thể tra ra được manh mối hắn đang ở đâu.
Nhẹ nhàng mở vài trang đầu tiên.
-Đường triều?
Tiêu Dương kích động muốn nhảy dựng lên. Thì ra hắn vẫn sinh hoạt trong thế giới đó. Đường triều qua rồi, không phải là Tống triều sao? Niên đại mà Tiêu Dương đang sống chính là thời hoàng đế Tống Nhân Tông.
Tiêu Dương lật trang sách càng lúc càng nhanh. Thần sắc từ kích động chuyển sang khiếp sợ, sau đó là trắng bệch, rồi chết lặng, chân tay lạnh buốt.
-Thanh...Thanh triều?
Tiêu Dương muốn hôn mê bất tỉnh, đầu óc hỗn loạn, môi run rẩy:
-Đây là thế giới xuất hiện sau Tống triều? Khó trách hết thảy mọi thứ ở đây đều thần bí như vậy? Thì ra nó là kết quả của mấy trăm năm sau. Không, còn nữa...
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, nhân sinh của Tiêu Dương đã vượt qua mấy triều đại. Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, ngay cả tay cũng ướt một mảnh.
Bốp.
Hai tay lạnh buốt của Tiêu Dương khép lại quyển sách, chạy vội vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh phả vào trong mắt, rồi nhìn vào khuôn mặt của mình trong tấm gương.
-Không phải nằm mơ. Ta đã từ Tống triều xuyên đến thế giới tương lai này.
Tiêu Dương thật sự khó mà tin được.
-Hơn nữa còn gần một ngàn năm.
Tiêu Dương cưỡng ép chèo chống cơ thể sắp ngất đi, một lần nữa ngồi xuống ghế salon, cố gắng nhớ đến những gì đã xảy ra trước kia. Một khắc hắn nhảy xuống vách núi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thật lâu, trên ghế salon là hình ảnh hóa đá.
Xuyên việt một ngàn năm, chuyện như vậy lại thật sự xảy ra. Nhất thời Tiêu Dương khó có thể tiếp nhận sự thật này.
Reng reng reng.
Một tiếng chuông thanh thúy đánh thức Tiêu Dương.
Đứng lên, ánh mắt Tiêu Dương nhìn bốn phía, cũng không phát hiện được ngọn nguồn thanh âm. Trong lúc đang nghi hoặc, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Cửa phòng mở ra, Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt rơi xuống người Tiêu Dương:
-Vì sao anh không mở cửa?
-Mở cửa?
Tiêu Dương nghi ngờ hỏi lại, sau đó bừng tỉnh, bước đến mở cửa.
-Anh là ai?
Tiêu Dương còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa đã vang lên tiếng quát lạnh, ngữ khí bất thiện.
Tiêu Dương đánh giá người thanh niên trước mặt. Khoảng hai mươi tuổi, quần áo gọn gàng, tay đeo chiếc đồng hồ lấp lánh. Luận anh tuấn, có thể vượt hắn ba phần phong thái.
-Anh tìm ai?
Tiêu Dương hỏi lại. Theo như hắn biết, ngoại trừ Bạch Tố Tâm, Quân Thiết Anh, trong căn nhà này chỉ còn một người chị cả. Hiển nhiên, gã thanh niên này là khách từ bên ngoài đến.
Ánh mắt Thẩm Thành Văn càng thêm bất thiện nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Ba cô gái ở chỗ này, tại sao lại xuất hiện một gã đàn ông?
-Tôi tìm Nhu Anh.
-Nhu Anh?
Tiêu Dương lặp lại. Chẳng lẽ là chị của Thiết Anh. Hắn lắc đầu:
-Nàng ấy không có ở đây.
-Hừ.
Lúc này, Thẩm Thành Văn đã nhìn thấy Quân Thiết Anh bên trong, liền trừng mắt với Tiêu Dương, sau đó mỉm cười bước vào:
-Nhu Anh, anh đến rồi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ:
-Ở đây không có Nhu Anh.
Sắc mặt Thẩm Thành Văn hơi thay đổi, nhưng vẫn mỉm cười, tiến lên vài bước:
-Bác bảo anh đến đón em về.
Thì ra là người quen. Tiêu Dương nhìn hai người, tự giác không lên tiếng, bước đến ghế sofa, tiếp tục xem tiết mục thiếu nhi.
Thế giới của một ngàn năm sau có quá nhiều thứ cần hắn thích ứng.
-Thẩm công tử, anh đã đến lần thứ chín mươi chín rồi.
-Nhưng em cũng đã cự tuyệt chín mươi tám lần.
-Lần này cũng không ngoại lệ.
-Nhưng anh không muốn đến lần thứ một trăm.
Ngữ khí Thẩm Thành Văn nhịn không được tăng thêm vài phần.
Ánh mắt Quân Thiết Anh vẫn không gợn sóng.
-Chỉ cần anh không đến nữa thì sẽ không có.
..........
Thẩm Thành Văn tiến lên vài bước, trực tiếp đứng đối diện với Quân Thiết Anh, nhàn nhạt nói:
-Nhu Anh, tất cả đều là người một nhà, tại sao lại đấu...
-Tôi họ Quân, anh họ Thẩm...
-Nhưng em đừng quên, cha của em đã sớm hứa gả em cho anh.
Thanh âm Thẩm Thành Văn không khỏi lớn hơn vài phần, ánh mắt rơi xuống hạ thân Quân Thiết Anh, một chút xem thường lóe lên rồi biến mất. Nếu không phải lợi ích của gia tộc, y căn bản chẳng cần theo đuổi một cô gái tàn phế.
Quân Thiết Anh vẫn bình tĩnh đáp:
-Tôi là tôi, ông ấy là ông ấy.
Thấy thái độ của Quân Thiết Anh như vậy, Thẩm Thành Văn thật sự vô kế khả thi. Đúng như lời của Quân Thiết Anh nói, y đã bị cự tuyệt chín mươi tám lần. Phương pháp nhu hòa gì cũng đã dùng hết. Hờ hững nhìn Quân Thiết Anh cả nửa ngày, hít sâu một hơi, Thẩm Thành Văn nhẹ nhàng nói:
-Quân Nhu Anh, em cho rằng...đời này của em còn hy vọng đứng lên sao?
Nghe xong, thân hình Quân Thiết Anh đang ngồi trên xe lăn liền run lên. Hai con ngươi như hai cục đá rơi xuống hồ, nhất thời gợn sóng. Hai bàn tay trắng nõn nắm chặt hai bên xe lăn. Thật lâu sau mới lạnh lùng nói:
-Tôi có đứng lên được hay không chẳng liên quan đến anh.
Thẩm Thành Văn lắc đầu cười. Nụ cười toát ra hàn ý lạnh như băng, ánh mắt mang theo sự thương hại nhìn xuống thân hình thoạt nhìn mềm mại vô cùng của Quân Thiết Anh:
-Mấy năm qua, bác Quân đã mời toàn bộ những chuyên gia giỏi nhất trên thế giới, nhưng có người nào mà không phán án tử hình cho em? Còn em, lại cứ ôm lấy hy vọng mờ mịt như vậy. Có thể đứng dậy? Buồn cười. Quân Như Anh, hãy mở to mắt của em mà đối mặt với sự thật đi.
-Em vĩnh viễn sẽ không thể đứng lên được. Chiếc xe lăn này sẽ theo em cả đời.
-Gả cho Thẩm gia chính là giá trị tồn tại duy nhất của em, cũng là chuyện mà em có thể làm cho cha của mình. Em thuận theo cũng vậy mà phản kháng cũng thế. Chỉ cần thời cơ đến, không cần anh đến đây, cha của em cũng sẽ phái người đến đón em về.
-Hai chị em Bạch gia không có khả năng giữ em lại.
Nếu như đã đến nước này, Thẩm Thành Văn cũng không ngại vạch mặt. Lấy cô gái tàn phế trước mặt, bất quá cũng chỉ là thủ đoạn thông gia của gia tộc mà thôi. Tôi nâng cô trên tay, cô chính là nữ thần. Tôi ném cô xuống đất, chẳng khác nào tàn hoa không người hỏi.
Toàn thân Quân Thiết Anh không ngừng run lên. Thẩm Thành Văn đã làm cho cô không cách nào giữ được bình tĩnh, nội tâm rối loạn, hai tay nắm chặt thành xe lăn, đầu cúi xuống, tóc tai mất trật tự, nhìn hai chân không có cảm giác đang nằm dưới tấm chăn màu trắng.
Bốp.
Một giọt nước mắt rơi xuống chiếc chăn lông.
-Em vĩnh viễn không thể đứng lên được.
-Em vĩnh viễn không thể đứng lên được.
Thanh âm giống như ác ma lượn lờ bên tai Quân Thiết Anh, kích thích thần kinh của cô, chẳng khác nào đóa hoa đang lắc lư trong cuồng phong bạo vũ.
Cô rất muốn phản bác, nhưng lại không cách nào phản bác.
Tuy Thẩm Thành Văn nói rất khó nghe, nhưng tất cả lại là sự thật.
Toàn thân rung rung.
Ánh mắt Thẩm Thành Văn nhìn lướt qua Quân Thiết Anh, khóe miệng nhếch cao thêm vài phần.
-Có lẽ em cũng thấy rõ vận mệnh của mình.
-Đáng tiếc, ngươi lại không thấy rõ vận mệnh của mình.
Đột ngột, một giọng nói vang lên sau lưng Thẩm Thành Văn. Một khuôn mặt anh tuấn từ từ bước đến, trực tiếp đến bên cạnh Quân Thiết Anh, nhẹ nhàng vỗ xuống bả vai mềm mại, sau đó giương mắt, ánh mắt như đao.
-Quân Thiết Anh sẽ không vĩnh viễn ngồi xe lăn.
-Nàng ấy sẽ đứng lên, sau đó...sẽ hung hăng đánh ngươi một cước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...