- Chị Mộng, mẹ chị bị bắt cóc khi nào?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Chị cũng không biết rõ.
Liễu Mộng có chút mơ hồ:
- Chị vừa nhận được điện thoại, nghe nói có người đưa mẹ chị từ trong nhà đi đâu đó.
- Không có người điện thoại đến đòi tiền chuộc sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Không, dù sao chị cũng không biết.
Liễu Mộng có chút mất hứng:
- Mọi người nói mẹ mất tích, nhưng có thể là bị bắt cóc, nói chị nghĩ biện pháp, nhưng chị chẳng biết làm sao. Tiểu bại hoại, cậu nghĩ biện pháp đi, chị nghĩ không ra.
- Được, em sẽ điện thoại hỏi chị Vân Mạn xem có gì xảy ra.
Hạ Thiên đáp ứng.
- Ừ, vẫn là tiểu bại hoại ngoan ngoãn, à, vừa rồi chị và Viện Viện vừa chơi tuyết, bây giờ đang ăn lẩu, cậu có đến không?
Liễu Mộng có chút vui vẻ.
- Tôi đang ăn cơm với Tiểu Kiều.
Hạ Thiên nói thật:
- Tối nay sẽ đến ăn lẩu với chị.
- A, được rồi, không nói nữa, chị chưa ăn no, chị cúp điện thoại đây.
Liễu Mộng nói xong thì cúp điện thoại.
Bên này Hạ Thiên cũng cúp điện thoại, Kiều Tiểu Kiều hỏi:
- Chồng, có chuyện gì xảy ra? Mẹ chị Mộng bị bắt cóc rồi sao?
- Không biết, chị Mộng chỉ tỏ ra nghi ngờ mà thôi, tình huống cụt thể còn chưa rõ ràng, chị Mộng cũng không rõ ràng lắm.
Hạ Thiên cũng có chút mơ hồ:
- Vợ, trước tiên mặc kệ, chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn xong anh sẽ điện thoại cho chị Vân Mạn, nếu bà ấy bị bắt cóc, chị Vân Mạn sẽ nhận được tin tức.
- Ừ, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì chị Vân Mạn đã tìm anh hỗ trợ rồi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, nàng tạm thời bỏ qua chuyện này, an tâm dùng cơm.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Hạ Thiên và nhóm Kiều Tiểu Kiều quay về phòng, sau đó hắn lại điện thoại cho Vân Mạn, hỏi chuyện của Ninh lão thái. Sau đó hắn được Liễu Vân Mạn cho biết, cũng không rõ Ninh lão thái bị bắt cóc hay có chuyện gì đó mà phải đi.
Trước nay Ninh lão thái luôn ở trong khu nhà cổ của Liễu gia, mà những thành viên khác của Liễu gia đại đa số đều ở trong thành phố Giang Hải, chỉ có một hai người ở cùng nhà với bà lão, mà bây giờ chỉ có Nhị thẩm của Liễu Vân Mạn ở cùng với bà mà thôi. Tối qua thành phố Giang Hải có một trận tuyết lớn nhưng cũng chưa bằng huyện Mộc Dương, buổi sáng Nhị thẩm của Liễu Vân Mạn ra ngoài có chút việc, khi về không thấy Ninh lão thái đâu cả.
Nhị thẩm của Liễu Vân Mạn điện thoại cho Ninh lão thái, nhưng số điện thoại đã tắt máy, sau đó tìm người hỏi thăm mà không có kết quả. Nhưng có người nói cho nàng biết, kih đó có một chiếc xe xa hoa dừng trước cổng nhà, trong xe có vài đại hán mặc áo đen đi ra, nhưng đám người kia áp tải Ninh lão thái hay mời lên xe thì lại không thấy được, vì người chứng kiến đứng quá xa.
Nhị thẩm của Liễu Vân Mạn trong Liễu gia xem như một người phụ nữ bình thường, nàng cũng không có ý kiến gì hay, vì vậy mà phải điện thoại cho những người khác. Nàng điện thoại cho Tam Thẩm của Liễu Vân Mạn là Mai Nhược Đình, lại điện thoại cho Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn, cũng vì thế mà Liễu Mộng mới điện thoại cho Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, tình huống tạm thời còn chưa rõ ràng, tôi sẽ thử liên lạc xem thế nào. Nếu nói theo lý thì bắt cóc sẽ điện thoại đến đòi tiền chuộc, tôi cảm thấy chuyện của cô cô không nghiêm trọng, có lẽ có người nào đó mời bà nội đến xem bệnh cũng nên.
Liễu Vân Mạn khẽ nói trong điện thoại:
- Tóm lại cậu cũng không cần phải xen vào, nếu thật sự là bắt cóc thì tôi sẽ điện thoại cho cậu.
- Được rồi, chị Vân Mạn, có việc cần phải nói rõ với tôi, chuyện của chị là chuyện của tôi.
Hạ Thiên dặn dò một câu rồi cúp điện thoại, hắn cũng hiểu không có khả năng có người đến bắt cóc Ninh lão thái, một bà lão thì có gì mà bắt cóc, bắt một người đẹp không hơn sao?
Hạ Thiên cúp điện thoại mà nhớ đến một vấn đề, sao vợ Đại Yêu Tinh không điện thoại cho mình? Chẳng lẽ nàng còn đang tắm, sao tắm lâu vậy được?
Hạ Thiên đang định điện thoại cho Triệu Vũ Cơ thì Kiều Phượng Nhi đã nhịn không được mà nháy mắt với hắn, bộ dạng vừa tức giận vừa gấp gáp, nàng không khỏi có chút buồn bực:
- Này, cô làm gì đấy? Vợ tôi đang ở bên cạnh, cô đừng quyến rũ tôi.
Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa thì tức đến mức ói máu, sau đó nàng nổi điên:
- Lưu manh đáng chết, ai quyến rũ anh?
- Cô không quyến rũ tôi, vậy nháy mắt đưa tình với tôi làm gì?
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
- Anh...Anh...Anh, cái gì là nháy mắt đưa tình? Như vậy mà là nháy mắt đưa tình sao?
Kiều Phượng Nhi nhanh chóng nổi điên, nàng cũng không giấu diếm nữa:
- Ai bảo lưu manh chết tiệt anh làm việc nửa vời, không chịu trách nhiệm? Anh rõ ràng đã nói sẽ mát xa để ngực tôi nhỏ đi, nhưng anh chỉ làm một lần, sau đó lại không làm nữa.
Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi nghe nói như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, Kiều Phượng Nhi này thật sự cho Hạ Thiên xoa bóp ngực sao?
- Này, cô cứ nói thẳng ra có hơn không, muốn tôi xoa bóp thì cứ nói, đừng nháy mắt đưa tình với tôi, vợ tôi sẽ hiểu lầm. - .
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Cô đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô làm ngực nhỏ đi, đây là điều chắc chắn, trước tiên tôi giúp cô ấn một cái...
Hạ Thiên vươn tay định mát xa cho Kiều Phượng Nhi, nhưng Kiều Phượng Nhi lại hoảng sợ, nàng trực tiếp lui ra phía sau:
- Anh...Anh có bệnh sao?
- Này, cô mới có bệnh, là ngực cô lớn muốn tôi chữa.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi.
- Anh cũng không nên chữa ở đây chứ?
Kiều Phượng Nhi xấu hổ nói, nàng thở phì phò đi ra ngoài cửa:
- Đến bên này.
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều mang theo nụ cười như có như không, mà Kiều Hoàng Nhi thì cực kỳ cổ quái, nàng cảm thấy không bao lâu nữa Kiều Phượng Nhi sẽ bị Hạ Thiên cho lên giường.
- Vợ, anh đi trước mát xa ngực cho Kiều Phượng Nhi, sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên nói một câu với Kiều Tiểu Kiều, sau đó hắn cũng đi ra ngoài.
Khoảnh khắc này Kiều Phượng Nhi ở bên kia nghe nói như vậy thì sinh ra ý nghĩ muốn tìm lỗ chui vào, lúc này nàng mới phát hiện mình vì tức giận mà nói lộ ra, sau này nên đối mặt với Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi thế nào đây?
Tuy rát xấu hổ nhưng Kiều Phượng Nhi vẫn nằm lên giường, lại vạch bộ vị nổi trội ra trong không khí, sau đó để cho Hạ Thiên vuốt ve mười phút. Nhưng trong thời gian đó nàng đã thầm cho Hạ Thiên chết không biết bao nhiêu lần, mà mỗi cái chết đều cực kỳ thê thảm.
Kiều Phượng Nhi có một quyết định, sau khi để lưu manh này mát xa xong, nàng phải đi tìm lấy viết ten Hạ Thiên lên đâm vài cái, còn phải giẫm vài phát.
Hạ Thiên đi rất nhanh, Kiều Phượng Nhi bắt đầu ngồi lên mặc áo, nhưng còn chưa kịp mặc thì đã có người đi vào, là Kiều Hoàng Nhi.
Khi thấy Kiều Phượng Nhi lấy áo ngực che bộ phận xa hoa của mình lại thì Kiều Hoàng Nhi trợn mắt há mồm, nàng tưởng rằng dù xoa bóp cũng phải cách lớp áo, nhưng bây giờ xem ra Hạ Thiên tiếp xúc thân mật với "hàng nóng", không có ngăn cản.
- Bạn đừng nhìn như vậy chứ?
Kiều Phượng Nhi bị Kiều Hoàng Nhi làm cho mất tự nhiên:
- Mình chẳng phải là không còn biện pháp sao? Bạn nói xem chỗ này của mình quá lớn, chưa nói không dễ nhìn, hơn nữa còn thu hút nhiều sự chú ý, dù làm gì cũng không linh hoạt, nếu găp phải sát thủ thì bỏ mạng là chuyện nhỏ, không bảo vệ được cho Kiều tiểu thư mới là vấn đề lớn.
- Thật ra mình cảm thấy nó rất đẹp đấy.
Kiều Hoàng Nhi không nhịn được nói:
- Không biết có bao nhiêu phụ nữ mong được lớn như vậy.
- Nhưng lưu manh đáng chết kia nói nhìn không đẹp.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói.
Kiều Hoàng Nhi chợt ngây người, sau đó nàng chợt giống như bừng tỉnh:
- Thì ra bạn sợ Hạ Thiên thấy không đẹp, mình còn đang nghi ngờ, thì ra bạn thích Hạ Thiên nha.
- Bạn đừng nói nhảm, sao mình có thể thích lưu manh đáng chết kia?
Kiều Phượng Nhi vội vàng phủ nhận.
- Bạn nói không thích hắn, sao bạn cho hắn rờ hơn mười phút?
Kiều Hoàng Nhi nói trúng tim đen, chĩa vào vị trí mấu chốt.
- Mình không còn biện pháp, mình bi hắn bắt ép.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói:
- Tóm lại mình không thích hắn, nếu Hoàng Nhi bạn còn nói như vậy, sau này sẽ tuyệt giao.
- Được, không nói là được.
Kiều Hoàng Nhi cũng không muốn tranh chấp với Kiều Phượng Nhi, trước nay Kiều Phượng Nhi luôn nóng nảy, mà Kiều Hoàng Nhi thì dịu dàng ngoan ngoãn, cũng vì vậy mà Kiều Phượng Nhi thường hay bốp chát với Hạ Thiên, mà Kiều Hoàng Nhi lại chưa từng có xung đột gì với Hạ Thiên.
Kiều Hoàng Nhi tuy không muốn tranh chấp với Kiều Phượng Nhi nhưng trong lòng thầm nghĩ, không thích mới là lạ, không bao lâu sau trên người Kiều Phượng Nhi không những chỉ có bộ ngực bị Hạ Thiên xoa bóp, sợ rằng những chỗ khác cũng bị "lên thớt".
Lúc này ở gian phòng đối diện, Hạ Thiên đang cầm điện thoại gọi cho Triệu Vũ Cơ.
Nhưng Hạ Thiên chưa kịp gọi đi, vì có điện thoại gọi đến, là Liễu Mộng.
- Tiểu bại hoại, không tốt rồi, không tốt rồi, mẹ chị thật sự bị bắt cóc.
Điện thoại vừa nối thông thì Liễu Mộng đã sốt ruột nói.
- Chị Mộng, có phải chị nghĩ sai rồi không?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Tôi vừa điện thoại cho chị Vân Mạn, chị ấy nói vẫn chưa thể xác định.
- Thật sự là như vậy, có người vừa uy hiếp chị.
Liễu Mộng nhanh chóng nói:
- Cậu ở đâu, mau đến đây tìm chị.
- Được, tôi đến ngay.
Hạ Thiên dù còn hoài nghi nhưng nghe nói có người uy hiếp Liễu Mộng thì quyết định chạy đến xem có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh đến biệt thự bên bờ sông, Liễu Mộng đang ở đây, có cả Đái Kim và Địch Viện, có cả đạo diễn Ngô An Phong và Hoắc Nham. Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện Liễu Mộng không nói đùa, mẹ nàng là Ninh lão thái thật sự bị bắt cóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...