Sơn thôn kiểu này thường cực kỳ vắng vẻ, trời tối đi là cực kỳ yên tĩnh, không ồn ào như trong thành phố, tối đa cũng chỉ có những tiếng gió thổi vù vù mà thôi. Bây giờ đột nhiên có người phát ra tiếng kêu gào, tiếng kêu là rất rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, vì vậy mà sơn thôn yên tĩnh chợt mất đi ý cảnh. Lúc này mười gia đình phụ cận bắt đầu vang lên những âm thanh náo động, chưa đến một phút sau đã có người đi ra khỏi cửa rồi chạy về phía phát ra âm thanh.
Thôn Thanh Phong thật sự có thể nói là một thôn ít dân nhất huyện Mộc Dương, nơi đây tổng cộng chưa có đủ một trăm gia đình, hơn nữa những năm gần đây có nhiều người chuyển ra ngoài, vì vậy thực tế thì nhân số còn lại trong thôn chỉ khoảng vài trăm người. Hơn nữa trong số đó người già chiếm đa số, sau đó là con gái và con trẻ, những đàn ông trưởng thành dưới bốn mươi phần lớn đều đã ra ngoài.
Tuy thôn này có không ít người già nhưng cũng rất ít khi có người chết, vì những cụ già trong thôn thường có tuổi thọ tương đối cao. Những cụ bảy tám mươi tuổi vẫn có vẻ tương đối khá, có thể ăn ngủ và thậm chí là lên núi đốn củi, vì vậy đối với một sơn thôn như thế, chuyện có người chết là tương đối lớn.
Lúc đầu người ta còn tưởng rằng chỉ là người già chết đi, tưởng người nào đó sinh bệnh chết mà thôi, nhưng đến khi bọn họ chạy vào đến nơi thì phát hiện sự việc không như bọn họ suy đoán. Vì người chết không phải là chết già mà bị giết chết, nói đơn giản thì nơi đây đã xảy ra án mạng. Bạn đang đọc truyện được tại
Hơn mười phút sau đã có vài chục người vây quanh một ngôi nhà mái ngói tường đỏ, trong căn nhà này có bảy gian, nhìn qua có vẻ là khá lớn. Thật ra người trong thôn Thanh Phong này đều biết, đây là căn nhà tốt nhất trong thôn.
Thôn Thanh Phong là nơi không tiện giao thông, đừng nói là thôn nhân thường nghèo khó, dù có tiền cũng chưa chắc có thể đưa thép và xi măng đến đây xây nhà, vì vậy nơi đây phần lớn là nhà gạch mái ngói, gạch cũng được thôn dân tự nung, phần lớn chỉ là loại đất không được tốt ở trên núi. Có thẻ nói là trong thôn chỉ có một căn nhà duy nhất có gạch màu đỏ.
Đây là căn nhà của Dương Tiểu Tiến và vợ là La Mẫn, còn có bốn con, ba nữ một nam. Nhưng Dương Tiểu Tiến rất ít khi ở nhà, vì phần lớn thời gian hắn đều làm công ở bên ngoài, ở nhà chỉ là La Mẫn và bốn đứa bé, trong đám trẻ thì đứa lớn nhất là một cô bé mười hai tuổi, hai cô bé khác theo thứ tự là mười một tuổi và mười tuổi, đứa nhỏ nhất mới tám tuổi.
Dương Tiểu Tiến và La Mẫn thật ra cũng không lớn tuổi, Dương Tiểu Tiến năm nay ba mươi, La Mẫn cũng ba mươi. Năm mười tám tuổi La Mẫn đã sinh con, điều này cũng không hiếm thấy. Nàng lớn lên ở thôn Thanh Phong, cũng xem như thanh mai trúc mã với Dương Tiểu Tiến, lớn lên càng lúc càng đẹp, bây giờ đã ba mươi nhưng có vẻ trưởng thành mê người.
Nhưng lúc này La Mẫn lại ngồi ngây ngô, gương mặt cực kỳ hoảng sợ, mà cách nàng một mét chính là một người đàn ông nằm trong vũng máu, trên đầu có một lỗ thủng, nhìn qua thì thấy đã chết.
Đám người lúc này không nói gì, ít nhất kẻ nhát gan cũng không dám đi vào quá gần. Người vây xem bên trong phần lớn là người trong thôn, cũng có vài du khách, lúc này Triệu Vũ Cơ và Tô Tô cũng đến xem.
- Thôn trưởng đến.
- Chú Bính!
Lúc này đám người chợt xao động, một ông lão tóc bạc lưng còng đi đến, chính là trưởng thôn Thanh Phong, Dương Bính Quốc.
- Có chuyện gì xảy ra?
Dương Bính Quốc nhìn người đàn ông trong vũng máu, lão khẽ nhíu mày:
- Ai làm?
Mọi người không trả lời, thật ra bọn họ đều không cần trả lời, vì thực tế, ngoài người đàn ông nằm trong vũng máu thì bên cạnh còn có một người đàn ông đứng đó với bàn tay dính máu. Người đàn ông này có hơi đen, cũng hơi gầy, không cao, trên tay còn cầm một cây chùy sắt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì rõ ràng chùy sắt trong tay vừa tiếp xúc thân mật với đầu của người đàn ông kia.
Người trong thôn ai cũng biết người đàn ông cầm chùy sắt, vì hắn chính là Dương Tiểu Tiến, là chồng của La Mẫn, cũng chính là chủ nhân của căn nhà gạch đỏ này. Còn người đàn ông kia, bọn họ không nhận ra, có vài người đã nhận ra, hình như đây là du khách từ thành phố đến.
- Chú Bính, là cháu làm.
Dương Tiểu Tiến lúc này mở miệng, tuy đánh chết người nhưng hắn vẫn có vẻ rất bình tĩnh:
- Cháu ở bên ngoài làm việc cực nhọc nhưng con khốn này ở nhà lại vụng trộm với kẻ khác, nếu không ngại con cái còn nhỏ thì cháu đã đánh chết cả con này mà gian phu.
- Tiểu Tiến, sao cháu lại xúc động như vậy?
Dương Bính Quốc thở dài:
- Bây giờ cháu đã giết người, cháu sẽ phải ngồi tù.
- Chú Bính, cháu biết, các người cứ điện thoại cho cục công an huyện, cháu sẽ chờ bọn họ đến bắt đưa đi. Trước đó cháu đã biết bọn họ ở cùng một chỗ với nhau, nhưng vì con mà cháu chỉ có thể cho bọn họ đoạn tuyệt mối quan hệ, không được phép lai vãng đến đây nữa. Nhưng tiểu tử đến từ thành phố tên là Lý Dương này lại muốn mang vợ cháu bỏ trốn, còn nói không cần quan tâm đến giấy hôn thú giữa cháu và La Mẫn, không cần quan tâm đến chuyện vợ chồng gì cả. Cháu thật sự khó thể nhịn, tên khốn này chẳng những cắm sừng lên đầu cháu, hơn nữa còn muốn con cháu không có mẹ, vì vậy mà cháu cho hắn một búa chết tươi. Cháu muốn cho tên khốn này biết, đường tưởng mình là người thành phố, đừng nghĩ mình thông minh thì cái gì cũng làm được, cháu đánh vỡ đầu hắn, hắn có thể làm được gì.
Dương Tiểu Tiến nói những lời này rất bình tĩnh, sau đó nhìn La Mẫn đang bị dọa ngồi bệt xuống đất:
- Tiểu Mẫn, bây giờ anh cũng không trách em, em không có nhiều kiến thức, bị người thành phố lừa gạt. Bây giờ tất cả đã xong, anh chỉ hy vọng em xem trọng bản thân và con cái, sau này người thành phố sẽ xuống đây ngày càng nhiều, đừng để tâm tư dơ bẩn của bọn họ ảnh hưởng đến mình.
- Chính mình không có bản lĩnh thì đừng trách người thành phố chúng tôi.
Đúng lúc này có một tên không biết sống chết nói.
- Mày nói gì?
Dương Tiểu Tiến rất căm tức với tên đàn ông vừa mở mồm.
- Thằng ngu.
Tô Tô nhịn không được phải mắng một câu, tên khốn kia chính là nhà nhiếp ảnh Hàn Tinh.
- Tôi nói sai sao? Không giữ được đàn bà của mình chứng tỏ cậu không có bản lĩnh, bây giờ cậu giết người, thật ra chẳng thể coi là hành vi anh dũng, đó chính là một hành vi dã man nhu nhược.
Hàn Tinh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng tức giận chêm thêm một câu:
- Tôi hận nhất là sử dụng hành vi bạo lực.
- Á!
Hàn Tinh vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm thấy cơ thể đau đớn dữ dội, đồng thời cơ thể cũng bay hẳn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...