Vân Thanh lại vung một tát lên mặt Mao Đào Hoa, điều này làm cho Mao Đào Hoa choáng váng, thân thể lắc lư vài lượt rồi ngã xuống đất.
- Này, này, đừng đánh người, chuyện gì cũng từ từ, đây là cục công an. :
Lúc này Điền Đại Dũng cuối cùng cũng phát hiện tình huống không đúng, người đẹp kia rõ ràng không phải chỉ mạnh mẽ bình thường, hơn nữa gương mặt còn quá đẹp, ánh mắt câu hồn, dáng người nóng bỏng vượt mặt người mẫu, nhưng cũng có thể nói là mẫu bạo long.
- Tôi cảnh cáo cô, nói chuyện phải sạch sẽ một chút, nếu không thì im miệng.
Vân Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mao Đào Hoa nằm trên mặt đất. sau đó nàng dùng một tay kéo Thạch Thuần đi ra ngoài cục công an. Nàng rất căm hận người khác gọi mình là "gái", trước đó nàng ít khi ra tay đánh người, nhưng khi ở cùng Hạ Thiên khá lâu thì nàng cũng bị ảnh hưởng. Bây giờ nàng bị người ta nhục mạ mà khó thể nén giận, vì vậy trực tiếp ra ta bạo lực.
Vân Chí Quang tất nhiên lập tức theo sau, đồng thời còn lo lắng hỏi:
- Chị, như vậy không sao chứ? Mao Đào Hoa là loại đàn bà chanh chua, cô ta vừa mới uy hiếp em, nói em không trả tiền sẽ bị làm mệt chết, em sợ cô ta làm bậy.
- Đừng lo, nếu cô ta đi tố cáo chúng ta, co ta sẽ chẳng được xu nào, nếu cô ta dám làm xằng bậy, chị cũng không sợ.
Vân Thanh tin tưởng mười phần với vấn đề này, nếu làm xằng bậy, trên đời này có người làm xằng bậy bằng Hạ Thiên sao?
Trước đó Vân Thanh không muốn sự việc náo loạn, điều này không có nghĩa là nàng sợ náo loạn. Loại người như Mao Đào Hoa, nếu người khác cúi đầu thì sẽ cho rằng đang sợ hãi, nếu người ta mạnh bạo thì có lẽ sẽ sợ hãi. Vân Thanh dù sao cũng là luật sư nhiều năm, nàng đã gặp nhiều người như vậy, vì thế có thể nói là thấy rõ suy nghĩ của đối phương.
Vân Chí Quang nghe Vân Thanh nói như vậy hì cũng yên tâm hơn, hắn thấy chị mình là luật sư, có cuộc sống ở thành phố lớn, có lẽ kiến thức rộng rãi, nàng đã nói như vậy thì phải có nắm chắc. Hơn nữa hắn tuy không hiểu nhiều về anh rể Hạ Thiên kia, nhưng hắn biết anh rể không phải là người thường, dù là sức mạnh hay hậu trường cũng không giống người thường.
Vân Thanh kéo Thạch Thuần, Vân Chí Quang đi theo phia sau, ba người bọn họ nhanh chóng rời khỏi cục công an. Nhưng khi vừa đi ra cổng thì bọn họ nghe thấy tiếng quát chói tai sau lưng:
- Ngăn bọn họ lại, chặn bọn họ lại cho tao.
Người hét lên tất nhiên là Mao Đào Hoa, rõ ràng nàng đã bò lên và chạy theo.
Mao Đào Hoa vừa hô lên như vậy thì mọt đám người đã bao quanh cổng cục công an, ít nhất cũng là bốn năm mươi tên. Hôm nay nàng đến đây đã có chuẩn bị, nàng đã sớm có tư tưởng gây náo loạn, gọi đến tất cả thân thích bạn bè của Ngưu Đại Căn đến. Tuy đám người kia trai gái già trẻ đều có nhưng nhiều người cùng tập hợp lại cũng tạo ra khí thế không nhỏ.
Mao Đào Hoa chỉ vào người vân thanh, bộ dạng hổn hển:
- Vã nát miệng con này, lột quần áo nó ra, rạch mặt nó...Á...
Vân Thanh lại cho Mao Đào Hoa một tát, lần này hai cái răng văng ra. Mao Đào Hoa muốn vã nát miệng Vân Thanh, kết quả là bị Vân Thanh đánh gãy răng trước.
Mà một tát này của Vân Thanh cũng làm cho đám người kia bùng nổ, vầi chục người cùng phóng lên, mục tiêu tất nhiên là Vân Thanh.
- Thuần Thuần, cầm lấy túi, Tiểu Quang, cậu và Thuần Thuần vào trong đi.
Vân Thanh đưa túi xách cho Thạch Thuần, sau đó phân phó một câu.
- Chị, em giúp chị.
Vân Chí Quang không chịu bỏ đi, hắn cảm thấy nếu mình bỏ đi thì không phải là đàn ông. Hắn cũng chẳng phải chưa từng đánh nhau, tuy không phải là cao thủ nhưng nếu liều mạng với dăm ba người cũng chưa chắc sẽ thua.
Thạch Thuần lại rất nghe lời, nàng chạy vào bên trong, sau đó lấy điện thoại của chị trong túi xách ra, nàng bấm số của Hạ Thiên. Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì nàng lại chạy ra:
- Chị, em giúp chị.
Thạch Thuần vừa nói vừa chạy về phía Mao Đào Hoa, nàng tung một cước đá ngã Mao Đào Hoa, trong miệng còn lầm bầm một câu:
- Dám mắng chị ta, ta đánh ngươi.
Thạch Thuần dùng sức đá vài cước lên người Mao Đào Hoa, sau đó lại nhào lên đấm đá vài người khác. Vân Chí Quang vốn đang đánh đấm khá điên cuồng cũng nhanh chóng cảm thấy tự ti, đúng là hắn không phải là đàn ông, còn kém so với cô bé kia. Đúng là không biết nói thế nào cho phải, cô bé kia quá dữ dội, mới khoảnh khắc đã đánh ngã vài tên đàn ông cao lớn.
Mà Vân Thanh càng mạnh mẽ, nàng tiến lên gặp người nào thì ra tay đánh ngã ngay lập tức, vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc đã có rất nhiều người ngã xuống.
Điền Đại Dũng lúc này cũng chạy ra, cũng có vài cảnh sát chạy theo, nhưng sua khi xem xét tình hình thì choáng váng, điều này, sao quỷ dị như vậy?
- Có chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói không vui vang lên.
- Cục...Cục trưởng.
Đình Đình quay đầu lại nhìn và hoảng sợ, người vừa đi ra là phó cục trưởng Hồng Thiếu Huy, tuy người này chỉ là phó cục trưởng nhưng bây giờ là người chủ quản tất cả sự vụ trong cục công an huyện Mộc Dương, chẳng khác nào cục trưởng.
- Đây là...
Hồng Thiếu Huy lúc này cũng thấy rõ tình huống, hắn lập tức cảm thấy mê hoặc.
- Cục trưởng, Ngưu Đại Căn trúng độc cồn chết, vợ hắn là Mao Đào Hoa tìm người đến gây rối, muốn bắt người đã uống rượu với Ngưu Đại Căn phải bồi thường tiền. Sáng sớm đã thương lượng sẽ bồi thường một trăm ngàn, nhưng đến bây giờ Mao Đào Hoa lại muốn đổi, đòi một triệu, vì vậy mà hai bên ồn ào và đánh nhau.
Điền Đại Dũng nhanh chóng nói:
- Cô gái đang đánh nhau là Vân Thanh, còn cô bé kia, à, hình như là con gái của cục trưởng Thạch...
- Điều này...Con gái của cục trưởng Thạch sao lại...
Hồng Thiếu Huy chợt ngây dại, hắn nhớ rõ trước kia con gái của cục trưởng Thạch là một con ma ốm, bình thường không dám ra khỏi cửa vì sợ bệnh. Tuy hắn biết cô bé kia bây giờ đã chữa khỏi bệnh nhưng cũng không thể nào trở nên lợi hại một cách vô lý như vậy. Chỉ cần nhìn bộ dạng đánh ngã đám đàn ông của cô bé, sợ rằng cảnh sát cũng không phải là đối thủ.
- Điều này...Cục trưởng, phải làm sao bây giờ?
Điền Đại Dũng nhịn không được phải hỏi.
- Gọi thêm người bắt bọn họ lại.
Hồng Thiếu Huy trầm ngâm rồi nói.
- Bắt lại?
Điền Đại Dũng chợt ngẩn ngơ:
- Sao bắt cô bé kia được? Cô ấy mới chín tuổi, dù thật sự đánh chết người cũng không thể bắt được.
- An bị choáng váng rồi sao?
Hồng Thiếu Huy dùng ánh mắt hung hăng nhìn Điền Đại Dũng:
- Tôi bảo anh bắt các cô ấy sao? Tôi nói anh bắt đám người gây rối kia lại.
- Cục trưởng, tôi biết rồi.
Điền Đại Dũng vội vàng gật đầu, trong lòng có chút buồn bực, sao hắn biết cục trưởng muốn bắt ai?
Khoảnh khắc này đánh nhau cũng đã kết thúc, trên mặt đất có rất nhiều người nằm lăn lê bò toài, cũng chỉ còn hai người đẹp một lớn một nhỏ đang đứng mà thôi. Hồng Thiếu Huy có chút chần chừ, hắn đi về phía hai người đẹp, nhưng lúc này hắn lại thấy hoa mắt, trong tầm mắt lại có thêm hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...