Lãnh Băng Băng đi xuống lầu, sau đó nàng cho đám vệ sĩ đưa người vào. Có một nam một nữ tiến vào, cả hai đều khá mập nhưng lại rất chăm chút cách ăn mặc, giống như đang đi dự tiệc.
Lãnh Băng Băng không phải lần đầu tiên gặp mặt hai người này, nàng biết bọn họ chính là cha mẹ của Hà Chấn, là Hà Quang Minh và Lâm Hiền Mỹ. Tên của hai người này tương đối đẹp, một người là Quang Minh, một người là Hiền Mỹ, đáng tiếc là Quang Minh nhưng làm việc không quang minh, Hiền Mỹ kia có hiền lành hay không thì chẳng biết, nhưng tuyệt đối là không đẹp.
- Đúng là phô trương không nhỏ.
Lâm Hiền Mỹ vừa vào cửa đã dùng âm thanh chói tai nói:
- Ngoài cửa có bốn vệ sĩ, thậm chí còn vượt quá quy cách ở Trung Nam Hải, năm xưa tôi tiến vào Trung Nam Hải còn cực kỳ thuận lợi, không ai dám ngăn cản.
Cha mẹ của Lãnh Hồng Bác là Lãnh Chí Tường và Phan Mỹ Hà cũng là những người từng trải nhưng không phải đại phú đại quý, khi nghe được lời nói của Lâm Hiền Mỹ thì có chút bất an. Người này có thể vào Trung Nam Hải, rõ ràng có thế lực rất lớn.
- Lâm nữ sĩ, bây giờ chị có thể đến Trung Nam hải, tôi không cản.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, người phụ nữ kia muốn tìm thể diện trước mặt người khác thì được, bây giờ muốn nổ trước mặt nàng, đúng là tìm lộn người.
- Cô có thái độ gì vậy? Không chào đón chúng tôi sao?
Lâm Hiền Mỹ dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười:
- Lâm nữ sĩ, chị cảm thấy tôi phải hoan nghênh chị sao?
- Nói như vậy là cô không muốn thương lượng? Vậy cứ ở đò mà chờ đến lúc Lãnh Hồng Bác bị phán giết người vào tù rục xương đi.
Lâm Hiền Mỹ rất tức giận, nàng kéo Hà Quang Minh:
- Chúng ta đi, chẳng có gì để thương lượng với bọn họ.
- Lâm nữ sĩ, tôi hy vọng chị hiểu một vấn đề, là chị chủ động yêu cầu đến thương lượng với chúng tôi, không phải là chúng tôi tự chủ động.
Lãnh Băng Băng lạnh lùng nói:
- Còn Hồng Bác có phải tội phạm giết người hay không, tôi và chị đều biết rõ, tôi tin vào sự công chính của pháp luật.
- Ha ha ha, pháp luật công chính, cô ta tin pháp luật công chính.
Lâm Hiền Mỹ nhìn Hà Quang Minh, nàng cười ha hả nói bằng giọng tuyệt đối không dễ nghe:
- Người nghèo đúng là người nghèo, thật sự đáng cười.
Trong lòng Lãnh Băng Băng chợt bùng lên cảm giác quái dị, nói thật, tuy nàng không phải là kẻ có tiền nhưng tốt xấu gì cũng có nhà ở, bây giờ bị người ta nói là nghèo hèn, dù thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Trước nay nàng chưa từng bị ai nói như vậy, đây xem như là lần đầu tiên.
- Hiền Mỹ, đừng đi vội, thương lượng chút đã, nếu không Tiểu Chấn lại làm loạn.
Lúc này Hà Quang Minh mở miệng nói.
Lâm Hiền Mỹ nghe được lời nói của Hà Quang Minh thì cũng không giảm bớt dáng vẻ kiêu ngạo, nàng gật đầu không quá tình nguyện:
- Được rồi, vậy anh nói với cô ta đi, tôi không muốn nói chuyện với kẻ nghèo.
Hà Quang Minh dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Lãnh Băng Băng, trong mắt lơ đãng có chút ý nghĩa khác lạ, cuối cùng mở miệng:
- Lãnh tiểu thư, theo ý của tôi và Hiền Mỹ, Lãnh Hồng Bác muốn giết con chúng tôi, chúng tôi nhất định phải cho hắn ngồi tù. Nhưng Tiểu Chấn nhà chúng tôi si tình, vì vậy nó đề xuất một điều kiện, chỉ cần Vương Vi tình nguyện làm bạn gái của nó, chúng tôi sẽ không tiếp tục truy cứu vấn đề, xem như hòa giải.
- Cái gì?
Vương Vi la lên:
- Hà Chấn có biết xấu hổ không?
- Không, tôi không đồng ý.
Lãnh Hồng Bác cũng lên tiếng.
- Cô nói ai không biết xấu hổ?
Lâm Hiền Mỹ nổi giận, nàng vọt đến trước mặt Vương Vi:
- Tôi nói cho cô biết, Tiểu Chấn nhà chúng tôi vừa ý cô, đây là phúc ba đời nhà cô, không biết bao nhiêu cô gái muốn đến với Tiểu Chấn nhà chúng tôi, Tiểu Chấn còn không muốn.
Lâm Hiền Mỹ không đợi Vương Vi nói chuyện mà hừ một tiếng:
- Cô cho rằng mình đẹp lắm sao? Nếu không phải Tiểu Chấn thích cô thì tôi cảm thấy cô cực kỳ chướng mắt. Nhà tôi có nhiều tiền, Tiểu Chấn thích cái gì, dù là ngôi sao hay người mẫu, nó thích chơi thì cứ chơi, một ngày đổi mười con như cô cũng không thành vấn đề.
- Bà.
Vương Vi tức đến mức gương mặt trắng bệch, nàng không biết phản bác thế nào.
- Xem ra chúng ta không có gì cần thương lượng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Vẻ mặt của Lãnh Băng Băng cũng rất khó coi:
- Các người có thể ra về.
- Lãnh tiểu thư, tôi khuyên cô nên suy xét cho kỹ, vụ án này nếu kéo lên tòa thì bây giờ có rất nhiều căn cứ bất lợi cho các người. Còn nữa, Lãnh tiểu thư tình nghi bao che cho thân nhân, dư luận rất bất lợi với cô, nếu sự việc tiếp tục náo loạn thì các người không có bất kỳ điều gì tốt.
Hà Quang Minh bắt đầu uy hiếp trực tiếp.
- Hà tiên sinh, tôi cũng có vài lời muốn nói cho anh biết, sự việc náo loạn thì các người cũng không có gì tốt, đừng tưởng rằng các người có chút tiền thì thích làm gì cũng được. Năm xưa các người vũ nhục một nữ sinh và có thể dùng tiền để xí xóa, bây giờ đám phóng viên và nhân chứng cũng bị các người dùng tiền mua chuộc, tôi nói cho các người biết, tất cả những thứ như vậy không thể làm gì được với tôi.
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng:
- Bây giờ các người cút ra cho tôi.
- Cô...Cô dám nói chúng tôi cút đi sao? Bà đi Trung Nam Hải còn chưa có kẻ nào dám nói như vậy.
Lâm Hiền Mỹ thở hổn hển nói.
- Đuổi bọn họ ra.
Lãnh Băng Băng vung tay lên, đám vệ sĩ đi tới và chuẩn bị hành động.
- Tự chúng tôi đi.
Hà Quang Minh hét lớn, sau đó hắn nhìn Lãnh Băng Băng bằng ánh mắt âm trầm:
- Lãnh tiểu thư, cô sẽ hối hận.
- Vẫn là chị lợi hại.
Vương Vi có chút vui vẻ, khi thấy Lãnh Băng Băng đuổi hai vợ chồng Hà Quang Minh ra ngoài, nàng cảm thấy rất hả giận.
Hà Quang Minh và Lâm Hiền Mỹ xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng đúng lúc này đã có người chắn ngang đường, người này còn nói một câu:
- Này, hai người đừng đi vội, thật ra tôi cảm thấy lời đề nghị của các người là khá tốt, để cho Vương Vi làm bạn gái của đứa con ngu ngốc của các người cũng được.
Hà Quang Minh và Lâm Hiền Mỹ chợt sững sờ, sau đó lại nổi giận, hầu như cùng nhau hét lên:
- Mày mắng ai?
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi cũng ngẩn ngơ, anh rể làm quái gì vậy?
Lãnh Băng Băng cũng buồn bực, nàng không phải nhớ rõ Hạ Thiên không cùng mình xuống lầu sao? Vì sao bây giờ lại đi từ ngoài vào?
- Chồng, để bọn họ đi thôi.
Dù có chút mê hoặc nhưng Lãnh Băng Băng vẫn nói một câu.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Băng Băng, thật ra tôi nói rất chân thành, tôi cảm thấy lời đề nghị của bọn họ khá tốt.
- Chồng, đừng làm loạn, Vương Vi là bạn gái của Lãnh Hồng Bác, sao có thể đồng ý làm bạn gái của Hà Chấn?
Lãnh Băng Băng có chút bất đắc dĩ, Hạ Thiên này đang làm trò gì vậy?
- Băng Băng, thật ra không sao, dù sao thì Hà Chấn kia cũng sắp chết, dù Vương Vi có đồng ý cũng chẳng sao.
Hạ Thiên vẫn cười hì hì.
- Mày nói gì?
Lâm Hiền Mỹ nổi giận:
- Mày trù ẻo Tiểu Chấn nhà tao sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...