Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Người Bì Chí Mẫn kính nể nhất chính là một anh hùng nổi tiếng đánh đuổi thế lực hắn ám ở thành phố Sơn Thành, dưới ảnh hưởng của người kia, Bì Chí Mẫn cũng tạo nên một cơn cuồng phong đánh đuổi tội phạm ở một thành phố duyên hải. Dù cơn cuồng phong đó không thể so sánh với những gì xảy ra ở thành phố Sơn Thành nhưng Bì Chí Mẫn cũng được nhiều người gọi là anh hùng, vì vậy hắn cũng nhất quyết kiên trì đánh đuổi tội phạm ở thành phố kia.

Nhưng đúng vào thời điểm đó hắn nhận được điều lệnh đến thành phố Giang Hải, đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ. Khi hắn nói chuyện với cấp trên thì phát hiện thành phố Giang Hải này tràn đầy thế lực đen, vấn đề an toàn của nhân dân không được đảm bảo, vì vậy mới cần một anh hùng như hắn đến thay đổi bầu không khí.

Trước đó không lâu khi nhận được công văn điều động thì Bì Chí Mẫn thật sự rất vui, hắn cho rằng mình vì thành tích đánh đuổi tội phạm mà được cấp trên thừa nhận. Trước khi đến Giang Hải cũng có người đưa cho hắn nhiều tài liệu, trong đó có tài liệu về một đại ca hắc đạo tội ác tày trời, là Hạ Thiên. Hắn là một quan viên có quyền sinh sát ở thành phố Giang Hải, vì vậy hắn xem Hạ Thiên là mục tiêu cần đạp đổ.

Sau khi đến Giang Hải thì Bì Chí Mẫn cũng điều tra về Hạ Thiên, nhưng hắn không có thu hoạch gì. Mãi đến hôm nay hắn mới chính thức xung đột với Hạ Thiên, mà sự kiêu ngạoi của Hạ Thiên và mối quan hệ với Lãnh Băng Băng làm Bì Chí Mẫn cho rằng những tài liệu trước đó mình được xem là không sai, Hạ Thiên là một tên khốn tội ác tày trời.

Nhưng những lời nói của Hoàng An Bình đã chính thức làm Bì Chí Mẫn ý thức được sự việc không đơn giản như mình nghĩ. Vì những gì Hoàng An Bình nói ra đều rất mới mẻ với Bì Chí Mẫn, nếu Hoàng An Bình không nói dối, như vậy hắn bi điều đến đây là một âm mưu sao?

Bì Chí Mẫn bắt đầu nhớ lại những chuyện trước đó, hắn cũng biết ở thành phố trước đó có khá nhiều người bất mãn với mình, chẳng lẽ thật sự như lời nói của Hoàng An Bình, hắn bị điều đến đây là mượn dao giết người?

- Tiểu Hoàng, cậu đã nói Hạ Thiên có quyền hạn đưa người từ trại giam ra sao?

Bì Chí Mẫn nhớ đến một vấn đề, hắn vội vàng hỏi thăm.

Bì Chí Mẫn tuy rất phẫn nộ nhưng không ngốc, tuy hắn không có chút hảo cảm gì với Hạ Thiên, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ chui đầu vào kế của người khác.

- Điều này, cục trưởng Bì, thật ra tôi cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, nhưng cậu ấy thật sự có quyền hạn như vậy. Trước đó cậu ta còn cưỡng chế mang Thái Bằng Trình ra ngoài thẩm vấn từ trong tay tổ chuyên án của bộ công an, tôi nghe nói khi đó có một vị trưởng phòng của bộ công an đã xem qua giấy chứng nhận của Hạ Thiên, xác nhận Hạ Thiên có quyền hạn.


Hoàng An Bình trả lời, hắn thật ra cũng không biết rõ ràng sự kiện này, nhưng cũng nghe được khá nhiều tin đồn, còn tin đồn có thần thánh hóa hay không, hắn khó thể xác nhận.

- Thế này nhé, Tiểu Hoàng, cậu đi xác nhận xem Hạ Thiên thật sự có quyền hạn trên phương diện đó không, mặt khác cũng tìm cho tôi một bộ hồ sơ về Hạ Thiên.

Bì Chí Mẫn trầm ngâm rồi nói.

- Cục trưởng Bì, tôi sẽ hỏi Hạ Thiên xem có thể chứng minh quyền hạn tương quan đó hay không, nhưng về phần hồ sơ của cậu ấy, chỉ sợ tôi không thể tìm ra cho anh. Vì theo tôi được biết thì tất cả tư liệu về cậu ấy đã bị mã hóa, khó thể tìm ra những chuyện về cậu ấy.

Hoàng An Bình suy nghĩ rồi nói.

- À, nếu không thì thế này, chút nữa chúng ta đi dùng cơm, cậu nói chuyện về hắn cho tôi nhé.

Bì Chí Mẫn lại đưa ra một lời đề nghị.

- Vậy cũng được, cục trưởng Bì, bây giờ tôi sẽ liên lạc với Hạ Thiên.

Hoàng An Bình sảng khoái đồng ý, lúc này dù là hắn hay Bì Chí Mẫn đều không nhắc đến chuyện từ chức.

Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng lúc này đang tay trong tay trên đường cái, bọn họ đi rất chậm, nhìn qua không khác gì tình nhân dạo phố, mà thực tế thì bọn họ cũng là một cặp tình nhân đi dạo phố.

Sau khi rời khỏi cục công an thành phố thì Lãnh Băng Băng cũng không nổi giận với Hạ Thiên, chỉ để cho Hạ Thiên và mình cùng đi dạo. Tất nhiên Hạ Thiên sẽ không từ chối yêu cầu của nàng, hắn không thích dạo phố, nhưng thích cùng đi dạo với cảnh sát tỷ tỷ.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào trang phục cảnh sát của Lãnh Băng Băng, hắn đột nhiên cảm thấy bức bối, sau này cảnh sát tỷ tỷ sẽ không làm cảnh sát, như vậy hắn còn gọi nàng là cảnh sát tỷ tỷ sao?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng, cũng có không ít người đi đường nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng. Đúng là không có biện pháp, Lãnh Băng Băng xuất hiện ở bắt kỳ địa phương nào cũng có thể trở thành tiêu điểm.

- Quả nhiên có tiền thì có mỹ nữ.

Một vài tên đàn ông thầm nghĩ, đối với bọn họ thì Hạ Thiên là loại không quá xấu nhưng chẳng tính là đẹp mà lại tán đổ một cảnh sát tuyệt vời như Lãnh Băng Băng, như vậy nhất định là có tiền, nếu không thì chẳng có nguyên nhân gì khác.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không mua quần áo sao?

Hạ Thiên lúc này hỏi, hắn thấy những đôi khác đi dạo phố đều mua quần áo, vì vậy cũng hỏi xem cảnh sát tỷ tỷ có mua không.


- Không cần, tôi không thích mua quần áo.

Lãnh Băng Băng lắc đầu, sau đó nàng kéo Hạ Thiên đi về phía trước:

- Đi, chúng ta sang bên kia.

- Cảnh sát tỷ tỷ, qua bên kia làm gì?

Dù Hạ Thiên vẫn cùng tiến lên với Lãnh Băng Băng nhưng vẫn có chút mê hoặc, nếu muốn về nhà phải đi hướng kia mới đúng chứ?

- Đi siêu thị mua vài món đồ.

Lãnh Băng Băng trả lời.

Hạ Thiên nghe Lãnh Băng Băng nói như vậy thì hiểu, phía bên kia quả thật có một siêu thị.

- Chú, dì, cho cháu xin ít tiền, cháu đói quá...

Lúc này trên đường có vài người ăn xin, những người lớn tuổi ngồi dưới đất không nói gì, chỉ một đứa trẻ bảy tám tuổi chạy tới chạy lui và liên tục mở miệng xin tiền. Khi Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng đi qua thì đứa bé cũng chạy đến trước mặt bọn họ và mở miệng.

Lúc này là đầu đông, thành phố Giang Hải những ngày qua giảm nhiệt độ rất mạnh, bây giờ còn chưa tới mười độ nhưng đứa trẻ lại ăn mặc rất phong phanh, có lẽ đây cũng là nguyên nhân làm nó liên tục chạy qua lại, vì chạy sẽ không lạnh như đứng. Nhưng vì quá lạnh mà nước mũi chảy ròng ròng, gương mặt cáu bẩn cũng đỏ hồng.

Lãnh Băng Băng móc ví lấy mười đồng cho đứa bé, sau đó thản nhiên nói:


- Em về nhà đi, lạnh như vậy cũng đừng ra ngoài xin tiền nữa.

- Cám ơn dì, cám ơn dì.

Đứa trẻ nhận tiền rồi tiếp tục quay sang người khác, không đổi phiên phản:

- Chú, di, cho cháu ít tiền, cháu đói quá...

Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn nhìn đứa bé rồi nói:

- Này, cảnh sát tỷ tỷ nói cháu về nhà, cháu không nghe thấy gì sao?

- Thôi bỏ đi, chúng ta đi siêu thị. Nguồn: https://truyenfull.vn

Lãnh Băng Băng kéo tay Hạ Thiên, nàng lắc đầu:

- Đứa nhỏ này chuyên đi xin tiền, chưa đến tối sẽ chưa bỏ đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui