Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể hung ác hạ quyết tâm cắn Hạ Thiên, nàng phải trả một cái giá lớn là bị hắn hôn vài phút, hơn nữa hai bàn tay không thành thật cũng thò vào trong áo cảnh sát mà sờ loạn. Điều này làm nàng khẳng định mỗi lần đi với hắn đều phải chịu thiệt thòi lớn, hầu như đều là như vậy.
Vài phút sau Hạ Thiên buông lỏng Lãnh Băng Băng, sau đó hắn lại bế ngang nàng lên, điều này làm nàng bị dọa cho nhảy dựng.
- Này, cậu làm gì đấy? Mau buông ra.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta về nhà.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên:
- Dù sao bây giờ chị cũng không có gì làm, bây giờ về nhà tôi cho chị làm vợ chuyên trách.
- Tôi đã nói sẽ làm vậy sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Cậu thả tôi xuống, đừng làm loạn, nếu tiếp tục tôi sẽ giận.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi nào có làm loạn.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội:
- Tôi chỉ nghĩ ban thưởng cho chị thế nào khi về nhà thôi.
Hạ Thiên tuy tỏ ra rất vô tội nhưng vẫn đặt Lãnh Băng Băng xuống, nửa giờ trước hắn còn nói qua điện thoại sẽ không làm nàng tức giận, bây giờ sao lại để cho nàng tức giận?
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, về nhà ban thưởng cái gì? Người này nếu về nhà sợ rằng sẽ làm chuyện quá phận.
- Cảnh sát tỷ tỷ, vừa rồi chị điện thoại nói sẽ làm vợ chuyên trách của tôi, chị không phải đã đổi ý rồi đấy chứ?
Hạ Thiên có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ này sao lại đổi ý như vậy? Một chuyện quan trọng như thế sao có thể để nàng đổi ý?
Lãnh Băng Băng rất tức giận:
- Tôi nói làm vợ chuyên trách của cậu khi nào? Tôi chỉ nói cùng lắm là không làm gì nữa.
- Đúng vậy, chính là cảnh sát tỷ tỷ không làm gì nữa, như vậy chẳng phải muốn làm vợ chuyên trách cho tôi sao?
Hạ Thiên cảm thấy hai điều này không khác gì nhau.
- Tôi không làm còn có thể làm chuyện khác.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên lập tức có chút buồn bực:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không làm việc thì còn làm gì nữa? Chị không làm việc thì có thể làm vợ chuyên trách cho tôi.
- Tôi sẽ tìm được việc để làm.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, ngoài cảnh sát thì nàng có thể làm gì? Cũng chẳng phải nàng không làm được gì khác, nhưng vấn đề là nàng thật sự không có hứng, sợ rằng đến khi đó nàng chỉ còn nước làm vợ chuyên trách cho lưu manh.
Nhưng lưu manh chết tiệt này có quá nhiều vợ ở bên ngoài, dù nàng thật sự làm vợ chuyên trách của hắn, sợ rằng hắn không thể nào làm chồng chuyên trách của nàng. Như vậy sợ rằng thời gian sau này nàng chỉ biết ngồi mỏi mòn chời đợi hắn từ bên cạnh người phụ nữ khác quay về với mình.
Trong lòng Lãnh Băng Băng không khỏi cảm thấy khó chịu, vì nàng biết đây không phải là thời gian nàng muốn, nàng thích đặt hết tinh lực lên công tác, sau đó ngẫu nhiên gặp mặt lưu manh này. Như vậy sẽ làm nàng sinh ra một ảo giác, đó là dù thế nào, khi nàng nghĩ đến hắn, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh nàng như bây giờ, như một người chồng chuyên trách.
- Cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại có vẻ không vui vậy nhỉ?
Hạ Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng, hắn buồn bực hỏi:
- Chị ở cùng tôi phải vui vẻ mới đúng chứ?
- Sao cậu biết tôi không vui?
Lãnh Băng Băng ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi.
- Tất nhiên là biết, cảnh sát tỷ tỷ là vợ tôi, tâm tình của chị không tốt thì tôi sẽ biết, nhưng vì sao chị lại không vui?
Hạ Thiên có chút khó hiểu:
- Chẳng lẽ là trước kia tôi không ở cùng chị? Nhưng không sao, sau này tôi sẽ ở cùng chị.
- Không liên quan đến cậu.
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn. Lưu manh này tuy nhiều khi làm nàng cực kỳ tức giận, nhưng hắn vẫn rất tốt với nàng, chỉ cần tâm tình của nàng biến đổi, hắn thông qua quan sát mà có thể thấy được. Nàng cảm thấy chỉ khi hắn thật sự quan tâm mới biết được.
- Cảnh sát tỷ tỷ, ai làm cho chị không vui? Chị nói cho tôi biết, tôi sẽ đi đánh hắn.
Hạ Thiên có chút bất mãn, ai dám làm cho cảnh sát tỷ tỷ mất vui, hắn cần phải cho tên kia xuống diễn hề ở điện Diêm Vương.
- Không ai cả, chẳng qua tôi rất thích công tác này, bây giờ lại đột nhiên nghỉ việc, cảm thấy không thích ứng.
Âm thanh của Lãnh Băng Băng chợt trở nên dịu dàng khó có được:
- Được rồi, trước tiên cậu đừng hỏi vấn đề này nữa, tôi phải gọi điện thoại.
Lãnh Băng Băng cầm láy điện thoại trên bàn công tác, nàng bấm số của cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải Bì Chí Mẫn.
- Cục trưởng Bì, là tôi, Lãnh Băng Băng.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng rất bình tĩnh, khoảnh khắc này nàng quyết tâm từ chức, vì nàng biết rõ mình thật sự không thể bắt Sở Dao về được.
- Lãnh Băng Băng, cô bắt được Sở Dao rồi sao?
Bì Chí Mẫn ở bên kia dùng giọng điệu kẻ cả nói.
- Cục trưởng Bì, tôi muốn nói cho ông biết, tôi quyết định từ chức, còn vụ án kia, phiền ông chuyển cho người khác, tôi sẽ nhanh chóng chuyển giao hồ sơ.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Kính xin cục trưởng Bì nhanh chóng chỉ định người phụ trách vụ án.
Bì Chí Mẫn ở đầu dây bên kia chợt ngây người, sau đó hắn nổi giận:
- Lãnh Băng Băng, cô có ý gì? Cô khiêu chiến với tôi sao?
Lãnh Băng Băng còn chưa nói dứt lời thì Hạ Thiên đã bực bội, thằng ngu nào dám hô to gọi nhỏ với vợ hắn trong điện thoại?
- Cảnh sát tỷ tỷ, thằng ngu nào vậy? Sao dám nói với chị như thế?
Hạ Thiên mất hứng hỏi. - .
- Cậu đừng nói gì cả.
Lãnh Băng Băng vội vàng che ống nghe, sau đó khẽ nói với Hạ Thiên.
Sau đó Lãnh Băng Băng tiếp tục nói vào điện thoại:
- Cục trưởng Bì, tôi không cách nào đảm nhiệm vụ án này, dựa theo yêu cầu của ông, tôi xin từ chức.
Nhưng Bì Chí Mẫn ở bên kia lại cực kỳ phẫn nộ:
- Lãnh Băng Băng, cô mới nói chuyện với ai, là ai mắng tôi? Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng có chút danh tiếng là giỏi...
- Này, thằng ngu, câm mồm ngay.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn cướp điện thoại rồi nói:
- Đừng gào lên với vợ tôi, nếu không tôi sẽ xử lý ông ngay lập tức.
- Mày muốn xử lý tao? Đúng là buồn cười.
Bì Chí Mẫn giận quá hóa cười:
- Tao cũng muốn xem mày xử lý tao thế nào.
- Thằng ngu, chỉ cần nói ra địa chỉ, tôi sẽ cho ông biết.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Rất tốt, tao đang ở phòng làm việc của cục trưởng cục công an thành phố, tao muốn xem mày xử lý tao thế nào.
Bì Chí Mẫn cười lạnh:
- Thuận tiện cũng muốn mày chuyển cáo cho Lãnh Băng Băng, tao tiếp nhận đơn từ chức, vì cô ta căn bản không xứng là cảnh sát.
- Thằng ngu, chờ đấy, anh sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, hắn quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị cứ ở đây chờ, tôi đi một chút sẽ quay lại.
- Này, cậu...
Lãnh Băng Băng muốn nói gì đó, đáng tiếc vừa mở miệng thì thấy Hạ Thiên biến mất biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...