Một lời của Vân Thanh làm cho Viên Thế Tài sững sờ, sau đó hắn dùng giọng khó tin hỏi:
- Điều này...Vân tiểu thư, cô đã kết hôn rồi sao?
- Thật xin lỗi, Viên tiên sinh, tôi không muốn bàn về chuyện riêng của mình.
Vân Thanh thản nhiên nói.
- À, tôi thật có lỗi, thất lễ rồi.
Viên Thế Tài vội vàng nói lời xin lỗi:
- Vậy thì được, trước tiên tôi không tiếp tục quấy rầy Vân tiểu thư, hy vọng sau này sẽ có cơ hội gặp mặt.
- Viên tiên sinh, tạm biệt.
Vân Thanh nói một câu rồi cúp điện thoại.
Khoảnh khắc này trong gian phòng nào đó trong tòa nhà Hải Giang, một người đàn ông hơn ba mươi đang cầm điện thoại, bộ dạng khó hiểu.
Người đàn ông đang buồn bực này chính là Viên Thế Tài vừa điện thoại cho Vân Thanh, văn phòng này hắn thuê chư lâu, coi như là phòng làm việc cho công ty du lịch Kinh Đô.
- Thế Tài, sao vậy? Không thành công à?
Trong văn phòng còn có một người đàn ông khác, cũng hơn ba mươi, nói chuyện rất tùy ý, rõ ràng là người quen của Viên Thế Tài.
- Cô ấy từ chối.
Viên Thế Tài thở dài:
- Hơn nữa cô ấy giống như đã kết hôn, còn có cả con gái rồi.
- Không, Vân Thanh còn chưa kết hôn, việc này tôi biết rất rõ, con của cô ta chỉ là con nuôi, là con của một bạn gái thân thiết. Người phụ nữ kia đã chết, vì vậy Vân Thanh nhận nuôi cô bé kia.
Người đàn ông này rõ ràng biết khá rõ về tình huống của Vân Thanh:
- Nhưng, này Thế Tài, anh thật sự vừa ý cô ấy sao? Vân Thanh thật sự rất xinh đẹp, dáng người cũng khó thể chê, nhưng cũng đừng trách tôi không cảnh báo, người phụ nữ này không dễ chọc vào. :
- Không dễ chọc vào sao?
Viên Thế Tài có chút buồn bực:
- Diêu Phương, cậu nói vậy là có ý gì? Cô ấy không phải chỉ là một luật sư thôi sao?
- Cô ấy là một luật sư, nhưng không phải chỉ là một luật sư đơn giản.
Người đàn ông Diêu Phương kia lắc đầu:
- Anh không thấy hôm nay cô ấy đến ủy ban kỷ luật có hai vệ sĩ theo sau sao? Anh cảm thấy một nữ luật sư bình thường sẽ có hai vệ sĩ đi theo sao?
- Cô ấy có thân phận đặc thù gì sao?
Viên Thế Tài có chút mê hoặc:
- Không phải cậu đã nói, nàng là con ghẻ của Thạch Trường Canh, gia thế rất bình thường, không có gì đặc biệt.
- Thế Tài, nói thật nhé, thật ra tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu phải biết rằng tôi đến ủy ban kỷ luật được nửa tháng, cũng còn chưa quen thuộc tình huống.
Đối phương nhún nhún vai:
- Nhưng có một lời đồn còn chưa được chứng thực, nghe nói nàng là phụ nữ của Hạ Thiên.
- Hạ Thiên?
Vẻ mặt Viên Thế Tài chợt biến đổi:
- Chính là tiểu tử đã làm xôn xao cả thủ đô trước kia sao?
- Đúng là tiểu tử kia.
Diêu Phương có chút bất đắc dĩ:
- Thành phố Giang Hải có một lời đồn, đó là gặp bắ kỳ người phụ nữ nào cực đẹp ở thành phố Giang Hải thì ngàn vạn lần không nên trêu chọc vào, vì hơn phân nửa đều là phụ nữ của Hạ Thiên. Nghe nói tiểu tử kia đã cướp đi hơn mười người đẹp lung linh của thành phố Giang Hải, à, Vân Thanh cũng có khả năng nằm trong số đó.
- Hừ, lòng tham vô đáy.
Viên Thế Tài đột nhiên nói ra một câu như vậy.
- Này, không có biện pháp, tóm lại, Thế Tài, đừng nói tôi không nhắc anh, nếu Vân Thanh thật sự là phụ nữ của Hạ Thiên kia, anh tốt nhất nên bỏ hy vọng đi. Tôi nghe nói những kẻ cùng tranh đoạt phụ nữ của Hạ Thiên thường không có kết cục gì tốt.
Diêu Phương thở dài, rõ ràng hắn cũng biết danh tiếng của Hạ Thiên.
- Cậu xác định Vân Thanh thật sự có quan hệ với Hạ Thiên sao?
Viên Thế Tài trầm mặc một lúc rồi nói.
Diêu Phương lại lắc đầu:
- Điều này thì tôi không xác định, những ngày qua Vân Thanh đến ủy ban kỷ luật vài lần, nhưng tôi chưa thấy cô ấy xuất hiện cùng lúc với Hạ Thiên, nhưng điều này cũng vì trước kia Hạ Thiên không có mặt ở thành phố Giang Hải. Tôi nghe nói trước đó Hạ Thiên kia xuất ngoại, vừa về ngày hôm qua, vừa về đã làm đại sự, trực tiếp đến trại giam đưa người phụ nữ của mình ra ngoài.
- Thật ra dù có quan hệ với Hạ Thiên thì tôi cũng chưa chắc đã sợ hắn.
Viên Thế Tài thản nhiên nói:
- Chỉ là Vân Thanh dứt khoát từ chối lời mời của tôi, cũng không muốn theo tôi dùng một bữa cơm, ngược lại khá phiền.
- Điều này...Thế Tài, anh nói thật sao?
Diêu Phương chợt ngẩn ngơ:
- Dù Vân Thanh thật sự là phụ nữ của Hạ Thiên, anh cũng dám đoạt sao?
- Có gì mà không dám?
Viên Thế Tài cười nhạt một tiếng:
- Hạ Thiên cũng chỉ là một người mà thôi, không phải là vô địch.
- À, Thế Tài, anh cũng chỉ gặp mặt Vân Thanh một lần mà thôi, anh đừng nói với tôi, anh thật sự có "tiếng sét ái tình" với cô ấy đấy nhé?
Diêu Phương cũng nhịn không được phải khuyên nhủ:
- Vân Thanh rất đẹp, dáng người cũng cực tốt, nếu anh vì một con đàn bà mà phải liều mạng với hạ thiên, điều này là không đáng.
- Diêu Phương, tôi không muốn chơi đùa, tuổi tôi không còn nhỏ, tôi nên tìm một người phụ nữ để kết hôn.
Viên Thế Tài thản nhiên nói:
- Tuy tôi chỉ gặp mặt cô ấy một lần, nhưng trên người cô ấy có một loại khí chất hấp dẫn tôi, cũng chưa phải tôi chẳng từng gặp được phụ nữ xinh đẹp như cô ấy, nhưng chính thức để tôi động lòng chỉ có Vân Thanh, đặc biệt là ánh mắt của cô ấy, cực kỳ hấp dẫn.
Diêu Phương cảm thấy đau đầu, Viên Thế Tài này muốn chơi thật, muốn kết hôn với người ta sao? Lúc này rõ ràng là chơi lớn rồi.
- Thế Tài, dù Vân Thanh thật sự là phụ nữ của Hạ Thiên, anh cũng tranh chấp với hắn sao?
Diêu Phương suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Viên Thế Tài cười nhạt một tiếng:
- Dù sao giữa tôi và hắn cũng có có một tranh chấp khó tránh.
Diêu Phương lại sững sờ:
- Thế Tài, anh nói những lời này là có ý gì? Sao tôi nghe qua lại thấy anh lần này đến thành phố Giang Hải giống như chuyên môn hướng về Hạ Thiên như vậy?
- Thôi bỏ, không nói về vấn đề này nữa.
Viên Thế Tài di chuyển chủ đề:
- Đi, chúng ta đi uống trà, ngồi lì trong văn phòng rất ngột ngạt.
Viên Thế Tài nói xong thì đứng lên, bộ dạng muốn bỏ đi.
- Thật ra...Thế Tài, nếu cậu thật sự không sợ phiền toái thì tôi có biện pháp, có thể làm cho Vân Thanh tình nguyện gặp anh.
Diêu Phương mở miệng nói.
- Biện pháp gì?
Viên Thế Tài vội vàng hỏi.
- Anh biết Vân Thanh đến ủy ban kỷ luật làm gì không?
Diêu Phương hỏi ngược lại.
- Không phải anh đã nói, vì chuyện của Thạch Trường Canh kia sao?
Viên Thế Tài đột nhiên nói một câu, sau đó hắn bừng tỉnh:
- Ý cậu là, lợi dụng chuyện này?
- Đúng vậy.
Diêu Phương gật đầu.
- Được, cứ làm như thế.
Viên Thế Tài nhanh chóng đưa ra quyết định.
Khu dân cư Kim Thái.
Vân Thanh cuối cùng cũng cầm điện thoại bấm máy cho Hạ Thiên, sau đó nàng nghe được một tiếng chuông điện thoại quen thuộc:
- Ông xã, điện thoại kìa...
Vân Thanh không khỏi sững sờ, đây không phải là tiếng chuông điện thoại của Hạ Thiên sao? Nàng có nghe lầm không?
Đúng lúc này Vân Thanh lại tiếp tục được nghe một âm thanh quen thuộc hơn:
- Chị Vân Thanh, chị nhớ tôi sao? Chúng ta đúng là tâm hữu linh tê, tôi biết rõ chị nhớ đến tôi, vì vậy tôi đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...