Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Tôn Hinh Hinh vốn đang ở trong cảm giác như mộng như ảo, nàng đang cảm nhận được hương vị kiều diễm, đang chờ mong khoảng khắc cùng người đàn ông của mình tiến hành một đợt cuồng hoan sau khi xa cách lâu ngày. Khi Hạ Thiên ôm lấy nàng, một cảm giác quen thuộc bùng lên, điêu này làm cho nàng cảm thấy hắn vẫn như trước, vẫn thích nàng, vì vậy mà trong lòng cảm thấy rất vui. Nàng muốn vào nhà ngay lập tức, muốn dùng thân thể trưởng thành nở nang của mình để chia sẽ sự sung sướng của mình cho hắn.

Nhưng Hạ Thiên chỉ nói một câu đã hoàn toàn phá tan những cảm giác của Tôn Hinh Hinh, tất nhiên nàng không vì lời nói của hắn mà mất đi cảm giác, vì hắn nói và nàng phát hiện ra một sự kiện đáng giận.

Tôn Hinh Hinh vẫn nằm trong lòng Hạ Thiên, lúc này hắn đang đứng ngoài căn nhà của nàng, trước kia căn lầu này rất sạch, nhưng bây giờ lại cực kỳ bề bộn. Rất nhiều thứ bi ném ra, có quần áo, có chăn mền, có gương lược thùng nước, thậm chí còn có cả bàn máy tính.

Điều làm cho Tôn Hinh Hinh phẫn bộ chẳng phải vì nơi đây quá loạn, mà nàng phát hiện ra những thứ này đều là của mình, chúng nó vốn yên vị trong phòng, nhưng bây giờ lại bị người ta ném ra.

- Chị Hinh, làm sao vậy?

Hạ Thiên mở miệng hỏi:

- Nhịp tim của chị rất nhanh, giống như đang tức giận.

- Trước tiên thả tôi xuống.

Tôn Hinh Hinh cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn, nhưng nàng không thể nào khống chế được. Điều này cũng khó trách, nàng vốn định cho người đàn ông của mình một khoảnh khắc gặp lại khó quên, nhưng về đến nhà thì một tình huống làm người ta căm tức chợt xuất hiện, tất nhiên nó phá hủy tất cả tâm tình của nàng.

Hạ Thiên đặt Tôn Hinh Hinh xuống mặt đất, sau đó hắn dùng giọng kinh ngạc nói một câu:

- Kỳ quái, chị Hinh, hình như bên trong còn có người, chị cùng người ta ở chung phòng sao?

- Bên trong còn có người sao?


Tôn Hinh Hinh cũng cực kỳ kinh ngạc, đầu tiên nàng đi dùng chìa khóa để mở cửa nhưng không được, sau khi cẩn thận quan sát thì nàng thấy ổ khóa đã thay đổi. Khoảnh khắc này nàng rất tức giận, nàng đưa tay đập cửa rồi nói lớn:

- Mở cửa.

Nhưng Tôn Hinh Hinh đập cửa một lúc lâu mà bên trong không có phản ứng.

- Chị Hinh, để tôi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Hạ Thiên ôm lấy Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn dùng tay kéo, lớp cửa sắt ở bên ngoài bị kéo ra, nhưng bên trong vẫn còn một lớp cửa. Lúc này Hạ Thiên nhấc chân đá, một tiếng ầm vang lên, cửa bị đạp bay.

- Á!

Một tiếng thét từ bên trong truyền ra, là giọng một cô gái, người này đang mặc đồ ngủ, đang từ trong phòng tắm đi ra, tóc ướt sũng, rõ ràng vừa tắm xong.

Cô gái này không lớn tuổi, chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt.

- Các người...Các người muốn làm gì? Tôi sẽ báo cảnh sát...

Cô gái có vẻ cực kỳ hoảng sợ, nàng vô thức lui về phía sau giống như muốn cầm lấy thứ gì đó để tự vệ, nhưng nàng đưa tay ra phía sau mà chẳng bắt được thứ gì.

- Cô báo cảnh sát? Tôi mới là người báo cảnh sát.

Tôn Hinh Hinh có vẻ rất tức giận:

- Đây là nhà tôi, cô ném đồ đạc của tôi ra ngoài, bây giờ còn muốn báo cảnh sát sao?

- Cô...Nhà cô sao?

Cô gái kia có chút hoang mang, sau đó nàng vội vàng giải thích:

- Cô...Có phải cô lầm người rồi không? Đây là phòng tôi thuê, tôi vừa chuyển đến, chị xem, tôi vừa dọn vệ sinh, sau đó đi tắm rửa, kết quả là các người chạy đến. Nếu thật sự gian phòng này của các người thì cũng là chủ nhà gạt tôi, tôi thật sự đã bỏ tiền ra thuê nhà, không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không ném đồ đạc của các người ra ngoài, khi tôi đến thì những vật kia đã bị đưa ra ngoài. Đúng rồi, nếu cô không tin, tôi có thể cho cô xem hợp đồng thuê phòng, các người chờ chút, tôi sẽ lấy ra.

Cô gái kia nhanh chóng chạy vào phòng, cũng chính là gian phòng trước kia của Tôn Hinh Hinh, sau đó nàng nhanh chóng lấy hợp đồng ra đưa cho Tôn Hinh Hinh:

- Cô xem, đây là hợp đồng tôi đã ký, tôi thuê một năm.

Tôn Hinh Hinh tiếp nhận hợp đồng, sau đó nàng phát hiện cô gái này không nói dối, cô ta thật sự chỉ là khách thuê phòng, xem ra việc này không liên quan gì đến cô ta.

- Có phải người cho cô thuê phòng tên là Phương Ngọc Quyền, người này thừa dịp cô không biết mà cho tôi thuê nhà sao? Tôi thật sự không biết, nếu không tôi sẽ chẳng thuê chỗ này.

Cô gái kia mở miệng nói, nàng chỉ đi thuê nhà để ở, cũng không muốn chọc ra phiền toái.

- Hắn ta là chủ nhà, nhưng hợp đồng của tôi vẫn chưa đến kỳ.


Tôn Hinh Hinh thản nhiên nói:

- Thôi được, việc này không liên quan gì đến cô, tôi cũng không so đo với cô, tôi sẽ đi tìm hắn.

Tôn Hinh Hinh dừng lại một chút rồi lại hỏi:

- Lúc cô chuyển vào thì trong này có gì không?

- Không có gì, chỉ có một cái tủ lạnh, còn có một chiếc máy giặt, một tivi, chủ nhà nói những thứ này là của hắn, tôi có thể dùng nhưng không được làm hư hại.

Cô gái vội vàng trả lời.

- Còn má tính trong phòng?

Tôn Hinh Hinh lại hỏi một câu.

- Không có, chỉ có một cái bàn, dù sao gia chủ nói tất cả đều là mới, điện gia dụng cũng có đủ, vì vậy tiền thuê tương đối cao, một tháng một ngàn sáu.

Cô gái giải thích:

- Thật ra tôi và ba cô gái khác định cùng nhau thuê nhà này, nhưng bây giờ các cô ây đã đi làm, bốn người chúng tôi thuê cũng thấy có lời, vì vậy mới cùng ở chung.

- Đúng là gặp quỷ, tủ lạnh và máy giặt đều là của tôi mua.

Tôn Hinh Hinh thật sự rất tức giận:

- Đúng là buồn cười, máy tính của tôi cũng bị dọn đi, đúng là quá đáng.

- Sao? Thật sự quá mức như vậy à?

Cô gái kia cũng chợt ngẩn ngơ:


- Làm sao bây giờ? Chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi đều bị gạt, chúng tôi còn bỏ ra ba nghìn đồng thế chấp, còn giao ba tháng tiền nhà...

Cô gái này có chút kinh hoảng, nàng tưởng rằng mình thuê được gian phòng rất tốt, bây giờ lại xuất hiện tình huống oái ăm. Nếu không tốt thì tiền của các nàng sẽ bị hớ, phải biết rằng đó là số tiền không nhỏ với các nàng.

- Cô yên tâm, cô sẽ không tổn thất gì cả.

Tôn Hinh Hinh thản nhiên nói, nàng không muốn gây phiền cho cô gái này, dù sao người ta cũng vô tội:

- Cô cứ ở đây, tìm người sửa lại cửa nẻo, tôi sẽ trả tiền.

- Như vậy sao được, tôi...

Cô gái kia muốn nói gì đó nhưng phát hiện Tôn Hinh Hinh kéo Hạ Thiên ra khỏi cửa, vì vậy mà nàng chợt yên lặng không nói thêm điều gì.

- Chị Hinh, chúng ta cứ đi như vậy sao?

Hạ Thiên buồn bực hỏi.

- Thôi bỏ, cũng không có gì, chẳng đáng bao nhiêu tiền, không nên tức giận vì loại người này.

Tôn Hinh Hinh bây giờ có chút bình tĩnh, tuy việc này làm nàng rất tức giận nhưng Hạ Thiên mới quan trọng. Vì vậy bây giờ nàng quyết định không truy cứu sự việc, đến khi rảnh rỗi sẽ đi tìm và tính sổ với tên chủ nhà kia.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui