- Chồng, còn nhớ cô tiếp viên Trương Mai muốn hạ độc và gài bom cậu trên máy bay không?
Mộc Hàm tăng tốc độ và mở miệng hỏi.
- Nhớ, người quái dị kia không phải đã chết rồi sao?
Hạ Thiên buồn bực hỏi:
- Chẳng lẽ cô ta đã sống lại?
- Chồng, cô ta tất nhiên không có khả năng sống lại, nhưng sau khi tôi điều tra thân phận của cô ta, phát hiện cô ta từng có một người em làm cảnh sát.
Mộc Hàm nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nàng tiếp tục:
- Em gái của cô ta trước kia là thủ hạ của Tiếu Chấn Nam, chính là một trong đám cảnh sát mà bị cậu xử lý vào đêm hôm đó.
- Như vậy cô ta không phải người do Ngụy Gia Hoa kia phái đến sao?
Hạ Thiên lầm bầm:
- Bây giờ tôi đã xử lý tên ngốc kia nhưng vẫn có người đến tạo ra phiền toái, có phải người nhà của tên ngốc kia làm hay không? Nếu đúng thì tôi cần phải đi đến Toronto nữa không?
- Chồng, về chuyện Ngụy Gia Hoa bị giết, lúc đó có người trong nước nói cho cảnh sát Canada là cậu ra tay, nhưng sau này căn cứ chúng ta can thiệp, hơn nữa bọn họ cũng không điều tra ra bất kỳ chứng cứ gì, vì vậy bây giờ phía Canada và Mỹ đã hủy lệnh truy nã với cậu.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
- Yêu Yêu truy tìm tin tức tài khoản của Ngụy Gia Hoa, cô ấy phát hiện tiền từ trong nước đưa đến tay hắn lại chảy về nước, nhưng cuối cùng thì tiền đi về đâu, cô ấy cũng không thể điều tra ra được. Nhưng cô ấy nói cha của Ngụy Gia Hoa là Ngụy Hướng Đông cũng không biết được những hành vi của con mình.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra sau khi Ngụy Gia Hoa bị giết thì chúng ta luôn xem xét động tĩnh của Ngụy Hướng Đông, dù lão tạo ra áp lực cho các phía điều tra hung thủ nhưng cũng không có hành vi quá khích. Khi Vương Tiểu Nha và Tôn Hinh Hinh gặp chuyện không may thì Ngụy Hướng Đông cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường, vì vậy tôi thấy không liên quan gì đến Ngụy Gia Hoa. - .
- Chẳng lẽ là do đám cảnh sát bị tôi xử lý trước đó?
Hạ Thiên bắt đầu suy tư, đối với hán thì đối phó với đám người kia là không khó, khó khăn chính là làm sao tìm ra được đối phương. Cũng giống như Ngụy Gia Hoa, muốn tìm được và tìm đúng địa điểm là không dễ dàng, nhưng vấn đề là bây giờ hắn không biết gì về đối phương.
- Một đám quỷ nhát gan.
Hạ Thiên trong lòng thầm mắng một câu.
- Chồng, tôi cũng đã suy xét qua vấn đề này, đã cho người điều tra tất cả thân nhân của đám cảnh sát không may kia, ngoài Trương Mai thì những người khác đều bình thường. Nhưng chuyện này rất kỳ quái, vì dựa theo lẽ thường thì sự kiện đêm đó phải giữ bí mật mới đúng, tình huống công bố ra ngoài chỉ có thể là hy sinh khi làm nhiệm vụ, biết rõ sự thật chỉ có một vài người mà thôi.
Mộc Hàm cũng rất khó hiểu:
- Tôi đã kiểm tra nhật ký điện thoại của Trương Mai, trong đó có một số điện thoại lạ liên lạc với cô ấy nhiều lần, đáng tiếc là lần theo số điện thoại đó mà chẳng điều tra được gì.
- Tiểu Yêu Tinh cũng không điều tra được sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Yêu Yêu cũng không có biện pháp, đối phương rất cẩn thận, sử dụng xong thì hủy, sau khi Trương Mai chết thì dãy số kia không còn được sử dụng. Xem ra đối phương rất quen thuộc chúng ta, thậm chí còn biết được sự tồn tại của Yêu Yêu, vì vậy không tạo ra dấu vết để tìm được tung tích.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
- Còn tên tài xế hôm đó định tông xe Tôn Hinh Hinh, cộng cả tên bị Sở Dao đâm chết, bên trong điện thoại cũng có liên lạc với những dãy số lạ. Vì vậy tôi nghi ngờ có người đứng sau màn bày ra những sự kiện này, mà vấn đề bây giờ chính là chúng ta không tìm được manh mối gì của kẻ này.
- Tôi nhất định sẽ tìm ra tên ngốc kia, sau đó xử lý hắn.
Hạ Thiên tức giận nói, rõ ràng đám người này dám làm hại vợ hắn, hơn nữa còn ra tay liên tiếp, đúng là không coi hắn ra gì. Nếu hắn không tìm ra đám khốn kiếp kia, người khác sẽ cho rằng hắn không bảo vệ được vợ mình, như vậy còn mặt mũi gì nữa?
- Ừ, chúng ta nhất định sẽ tìm ra tên khốn đứng sau màn.
Mộc Hàm khẽ gật đầu, nàng cũng có lòng tin, tên kia khó thể nào trốn mãi được, thế nào cũng có lúc lộ dấu vết.
Hơn mười bốn giờ tiếp theo Hạ Thiên và Mộc Hàm không nói lời nào, nguyên nhân rất đơn giản, xe chạy trên đường cao tốc, Mộc Hàm chuyên tâm lái xe, Mộc Hàm thì ngủ trên ghế lái phụ. Hắn muốn ngủ một giấc, đợi đến khi quay về Giang Hải sẽ tìm và xử lý đám khốn kiếp kia.
Khi Hạ Thiên thức dậy thì đã là sáng sớm hôm sau, Mộc Hàm chạy xe một đêm, tinh thần cũng không tệ, tất nhiên tất cả đều là công lao cải tạo cơ thể của Hạ Thiên.
- Vợ, đã đến chưa?
Hạ Thiên mở to mắt, hắn buồn bực hỏi một câu, đồng thời còn quay đầu nhìn khắp chung quanh, sau đó có chút buồn bực:
- Còn chưa tới à? Vợ, sao chị lại dừng xe ở đây?
- Phía trước có tai nạn giao thông.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ:
- Hình như có mười mấy chiếc xe tông vào nhau, đường bị chặn.
Bây giờ xảy ra tai nạn xe cũng không có gì kỳ quái, vì sáng nay có nhiều sương mù, hơn nữa có nhiều người không giảm tốc độ khi đi trong sương, càng không biết giữ khoảng cách thích hợp với xe phía trước, vì vậy mà xe nối đuôi tông vào nhau.
- Như vậy phải đợi sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Chồng, tôi cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể, nếu không cậu cứ ngồi trên xe, tôi xuống xem thế nào.
Mộc Hàm mở cửa chuẩn bị xuống xe.
- Tôi đi xuống mở đường là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Nếu không bọn họ làm chậm trễ thời gian mất.
- Điều này, chồng, nếu có người bị thương nặng cậu có thể ra tay cứu chữa, coi như giúp bọn họ một lần.
Mộc Hàm không khỏi nói thêm một câu.
Mộc Hàm còn chưa nói dứt lời thì Hạ Thiên đã xuống, chưa đến năm phút sau hắn đã lên xe, hắn nói với Mộc Hàm:
- Vợ, chúng ta có thể đi.
Mộc Hàm ngẩn ngơ, nàng không truy vấn tình huống, chỉ chạy xe về phía trước, sau đó nàng phát hiện con đường không có gì.
- Trời, có phải mình chưa tỉnh ngủ? Hay gặp được thần tiên?
Một tên lái xe vừa xảy ra tai nạn thì thào nói, vốn hắn bị xe tải đè lên xe của mình, đồng thời cũng chắn ngang đường. Kết quả là có một người chạy đến nhấc xe tải lên, cứu hắn ra, sau đó lại biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...