Hạ Thiên cũng lười từ chối, hắn thuận tay nhận lấy chi phiếu, tình cảnh lúc này cũng giống như nhận tấm danh thiếp vừa rồi, hắn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nhét vào túi quần. Khi thấy bộ dạng tùy ý của Hạ Thiên thì Ôn Sĩ Luân càng cảm thấy Hạ Thiên không phải là người thường.
Hạ Thiên nói không chơi bài thì quả thật là không chơi, cũng lười nói chuyện với Ôn Sĩ Luân, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua phía bên kia. Nhưng vài phút sau hắn vẫn chưa thấy vợ xuất hiện.
Hạ Thiên lấy bình giữ ấm ra uống trà bên trong chờ Mộc Hàm, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp vừa rồi chính là Mộc Hàm, nhưng bây giờ nàng dùng tên giả là Hàn Mộc.
Khi thấy Mộc Hàm thì Hạ Thiên cũng không quá kinh ngạc, vì hắn cũng chẳng phải chưa bao giờ thấy Mộc Hàm ăn mặc như tiếp viên hàng không. Tất nhiên lần đó không chỉ Mộc Hàm mặc trang phục tiếp viên hàng không, hơn nữa còn đội tóc giả, cũng có hóa trang nên không được xinh đẹp. Nhưng bây giờ Mộc Hàm ngoài thay đổi cách ăn mặc thì không có gì biến đổi, tất nhiên Hạ Thiên gặp nàng thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Trước đó hắn cảm thấy hơn ba mươi tiếng là cực kỳ nhàm chán, nhưng bây giờ có vợ cùng đi máy bay, hắn có thể vui vẻ hơn.
Hạ Thiên chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy Mộc Hàm đi đến, cũng không biết nàng đang làm gì, những tiếp viên khác thì lại đến. Lần này không phải là đưa đồ uống, là đồ ăn, tuy bâ giờ đã rất tối nhưng trên máy bay vẫn cung cấp cơm, dù sao cũng có vài người muốn ăn.
- Tiên sinh, xin hỏi anh dùng gì? Có thịt sườn, cá nướng, có thịt gà...
Cô tiếp viên hàng không dùng giọng khách khí hỏi Hạ Thiên, còn Ôn Sĩ Luân đã chọn xong, là cơm thịt sườn.
- Lấy tất cả.
Hạ Thiên nói một câu như vậy, bây giờ hắn quyết định ăn nhiều một chút, lát nữa thế nào cũng sẽ cùng vợ tiêu hao nhiều thể lực.
Cô tiếp viên hàng không lại chợt ngây người, sao yêu cầu của người này luôn không giống người thường? Người khác uống cà phê uống nước chanh, người này uống trà, hơn nữa còn là Đại Hồng Bào, bây giờ người ta chỉ gọi một phần, người này gọi tất cả, hắn có thể ăn nhiều như vậy sao?
Đúng lúc này cô tiếp viên hàng không lại quay đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
- Hàn Mộc, bên này.
Thực tế Mộc Hàm đang đi về phía bên này, trên tay còn cầm theo cà mèn. Khi thấy nàng thì cô tiếp viên đang không biết phải làm sao chợt thở ra, nên giao người này cho vợ thu phục. Bạn đang đọc truyện được tại
Mộc Hàm nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Thiên, nàng đặt hộp cơm trước mặt hắn rồi dịu dàng nói:
- Chồng, đây là cơm tôi mua trước khi lên máy bay, có lẽ hợp khẩu vị của cậu, vốn chuẩn bị riêng cho cậu nhưng không có thời gian chuẩn bị, cũng chỉ phải đi mua mà thôi.
Ôn Sĩ Luân nghe nói như vậy thì nhìn Hạ Thiên, người này thật sự quá may mắn, vợ đẹp, hơn nữa còn hiền lành mới chết.
Cô tiếp viên hàng không cũng không nhịn được phải nhìn Hạ Thiên vài lượt, nàng muốn biết người này ngoài nhiều tiền thì còn gì đặc biệt, vì sao một đại mỹ nhân như Mộc Hàm lại tốt với hắn như vậy?
Cô tiếp viên hàng không này tất nhiên không biết quá rõ, Mộc Hàm biết thời gian mình được ở cùng với Hạ Thiên là không quá dài, lần này nàng có được cơ hội cùng hắn ở trên máy bay vài chục giờ. Nàng muốn làm một người vợ hiền, vì vậy dù là uống hay ăn thì nàng cũng phải chuẩn bị cho hắn.
Nhiều người có thân phận đặc thù, muốn đưa vài thứ lên máy bay là không khó. Tất nhiên Mộc Hàm xuất hiện trên máy bay cũng chẳng phải chỉ vì đưa thức uống cho Hạ Thiên, chủ yếu là nàng biết Hạ Thiên chưat từng đi nước ngoài, cũng biết hắn căn bản không hiểu ngoại ngữ, vì vậy mà khi nàng ở thủ đô và biết được Hạ Thiên sắp đến Canada, nàng lập tức sắp xếp thời gian công tác, cũng sắp xếp cho mình một thân phận tiếp viên hàng không. Sau đó nàng đến thành phố Giang Hải, trước khi Hạ Thiên lên máy bay thì nàng đã dùng thân phận tiếp viên hàng không để lên máy bay, sau đó nàng cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Lần này Hạ Thiên đưa cà mèn đến cho Hạ Thiên mà cũng không rời đi, nàng ở bên cạnh hắn. Nàng biết hắn có thể ăn được rất nhiều, vì vậy mang đến rất đủ thức ăn.
- Vợ, chị ăn chưa?
Hạ Thiên đang ăn thì đột nhiên hỏi một câu.
- Tôi đã ăn rồi.
Mộc Hàm khẽ trả lời.
Hạ Thiên kẹp một miếng thịt đưa đến bên miệng Mộc Hàm:
- Ăn thêm một miếng.
Mộc Hàm tất nhiên không từ chối, nàng mở môi ăn đào cắn một miếng.
Hai người bọn họ chị chị tôi tôi, không chú ý đến lực ảnh hưởng, điều này làm cho Ôn Sĩ Luân ở bên cạnh rất khó hiểu. Trước kia nàng cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện nếu so với Hạ Thiên thì thật sự là quá khổ.
- Tiếp viên, cô đến đây một chút.
Một hành khách ngồi ở khoang hạng nhất không thể nhịn được, hắn nói một câu với Mộc Hàm.
Nhưng Mộc Hàm không quan tâm đến tên kia, bộ dạng căn bản không nghe thấy, nàng vẫn ngọt ngào mặn nồng với Hạ Thiên, tuyệt đối không sợ kẻ khác hâm mộ ghen ghét.
- Chào anh, anh có gì cần?
Một tiếp viên khác chạy đến nói.
Đây là một người đàn ông hơn năm mươi, đầu trọc, khi thấy tiếp viên đến thì hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn và chỉ tay vào Mộc Hàm:
- Tôi không gọi cô, tôi gọi cô ấy.
- Tiên sinh, anh nói với ai cũng giống nhau cả thôi.
Cô tiếp viên hàng không dùng giọng khách khí nói.
- Vậy thì được, tôi hỏi cô, chỗ ngồi này của tôi và những ghế khác có phải giống nhau không?
Tên đàn ông đầu trọc chất vấn.
- Điều này, theo tôi được biết thì tất cả giá vé ở khoang hạng nhất đều là như nhau.
Cô tiếp viên trả lời.
- Vậy tại sao hắn lại được phục vụ tốt như vậy?
Tên đàn ông đầu trọc rất bất mãn, đám đàn ông ở khoang hạng nhất nghe nói như vậy thì cũng hết lòng ủng hộ, câu hỏi này rất hay, ai cũng muốn biết.
- Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, đó là chồng của Hàn Mộc, vì vậy chị ấy có nghĩa vụ hỗ trợ.
Cô tiếp viên hàng không giải thích một câu, vài phút trước nàng có được chút lợi ích từ Mộc Hàm, vì vậy bây giờ muốn giúp.
- Tôi mặc kệ cô ta có nghĩa vụ đến hỗ trợ hay là thế nào, đã là tiếp viên hàng không thì phải phục vụ cho chúng tôi, bây giờ tôi muốn cô ta đến phục vụ, nếu không tôi sẽ khiếu nại các cô.
Tên đàn ông đầu trọc có chút bất mãn:
- Tôi nói cho cô biết, tôi có quen biết với tổng giám đốc công ty hàng không này.
Cô tiếp viên cảm thấy khó xử, nàng không biết làm sao cho tốt, vì vậy mà phải quay đầu nhìn Mộc Hàm, nàng dùng giọng cầu xin nói:
- Hàn Mộc, bạn xem cái này...
- Này, tên hói muốn chết sao?
Hạ Thiên vừa mới ăn cơm xong thì mắng ầm lên:
- Vợ của tôi chỉ phục vụ cho tôi, nếu ông lắm mồm thì tôi sẽ ném từ trên máy bay xuống.
Đám người chợt ngẩn ngơ, người này đúng là quá khủng bố, nhưng nếu muốn ném một người từ máy bay xuống đất thì có vẻ khó khăn hơi lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...