Hạ Thiên bỏ đi lúc Sở Dao đang cố gắng luyện phi đao, vì vậy hắn không muốn quấy rầy nàng.
Hạ Thiên rời khỏi cổng Sở gia, sau đó hắn móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Vương Tiểu Nha.
Nhưng Hạ Thiên còn chưa kịp gọi thì có người điện thoại đến trước.
- Vợ Tịnh Tịnh, nhớ tôi không?
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, vì người điện thoại đến là Thư Tịnh.
- À...Hạ Thiên sao? Mình không phải là Thư Tịnh, mình là Mạc Văn Tịnh.
Bên kia vang lên một âm thanh có chút xấu hổ, ai bảo bên nàng cũng có một chữ Tịnh.
- Sao lại là chị?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Đây rõ ràng là số điện thoại của vợ Tịnh Tịnh.
- À, đây là điện thoại của Thư Tịnh, tôi không biết số điện thoại của cậu, vì vậy mới lén lấy điện thoại của bạn ấy gọi cho cậu.
Mạc Văn Tịnh vội vàng giải thích:
- Là thế này, Thư Tịnh xảy ra chút chuyện, cậu có biết không?
Hạ Thiên lập tức sốt ruột:
- Vợ Tịnh Tịnh xảy ra chuyện gì? Chị ấy ở đâu? Tôi đến ngay.
- À, điều này, Hạ Thiên, cậu cũng không cần vội vàng như vậy, bây giờ bạn ấy rất an toàn.
Mạc Văn Tịnh vội vàng nói:
- Chỉ là trước đây có một nam sinh trong trường tự sát, Thư Tịnh giống như nói cho cậu biết chuyện này rồi chứ?
- À, tôi biết, tên kia hình như là Trần Kiện, nhưng hắn cũng đã chết, không liên quan gì đến vợ Tịnh Tịnh.
Hạ Thiên có chút buồn bực, việc này chẳng lẽ còn chưa chấm dứt?
- Nếu nói theo lý thì chẳng liên quan gì đến Thư Tịnh, cảnh sát cũng nhận định như vậy. Nhưng đúng là không có biện pháp, người nhà Trần Kiện muốn náo loạn, trước tiên đòi trường bồi thường tiền, sau đó lại tìm Thư Tịnh đòi bồi thường tiền, mỗi ngày đều đi theo náo loạn với Thư Tịnh. Mà Thư Tịnh cũng muốn bồi thường chút tiền cho yên, nhưng đối phương thấy Thư Tịnh như vậy thì càng không sợ hãi, mở miệng đòi một triệu.
Mạc Văn Tịnh nói đến đây thì có chút tức giận:
- Cha mẹ Thư Tịnh đều là giảng viên, nào có nhiều tiền như vậy? Đáng lý ra Thư Tịnh còn vài trăm ngàn, nhưng người ta chê ít. Tôi nói Thư Tịnh bảo cậu hỗ trợ, nhưng bạn ấy không chịu, tôi thấy không còn biện pháp với lén lấy điện thoại của bạn ấy gọi cho cậu, để xem cậu có thể giúp gì được không?
- Vợ Tịnh Tịnh bây giờ đang ở đâu? Tôi sẽ qua ngay.
Hạ Thiên liền hỏi.
- Bạn ấy sao? Bây giờ đã đến trường của tôi rồi.
Mạc Văn Tịnh nhanh chóng nói:
- Tôi ở trong trường đại học sư phạm, bây giờ chúng tôi đang ăn trưa, Thư Tịnh vừa đi vệ sinh. Ôi, bạn ấy đã quay lại, tôi không nói nữa, cậu mau đến đây đi.
Mạc Văn Tịnh nhanh chóng cúp điện thoại mà Hạ Thiên thì thuận tay vẫy một chiếc xe ở ven đường. Hắn đã nhiều lần nghe nói đến đại học sư phạm, hắn nhớ Liễu Vân Anh gầy như cây sậy đang học ở trường này, nhưng trước nay hắn chưa từng đi qua, tất nhiên sẽ chẳng biết đi như thế nào.
Trường đại học sư phạm Giang Hải.
Thư Tịnh vô tình nhìn ra ngoài cổng, vừa rồi nàng và Mạc Văn Tịnh dùng cơm, nhưng nàng thật sự không muốn ăn.
Sau lưng Thư Tịnh vài mét chính là hai tên vệ sĩ.
- Thư Tịnh, chờ chút.
Mạc Văn Tịnh nhìn bốn phía rồi kéo áo Thư Tịnh.
- Chờ cái gì?
Thư Tịnh có chút buồn bực:
- Văn Tịnh, bây giờ mình rất buồn ngủ, trước tiên mình đến ký túc xá của bạn ngủ một giấc, đã nhiều ngày rồi mình chưa được ngủ ngon.
Thư Tịnh nói đến ngủ thì không khỏi nhớ đến Hạ Thiên, vì sau buổi tối ngủ trong lòng Hạ Thiên ở khán đài thì nàng chưa từng được ngủ ngon, điều này không khỏi làm nàng cảm thấy hoài niệm.
- Có một người bạn sắp đến, chúng ta chờ một chút.
Mạc Văn Tịnh vội vàng nói.
- Bạn gì?
Thư Tịnh ngáp một cái:
- Nam hay nữ? Nếu là nam, mình sẽ báo cho Khương Phong.
- Nam, cậu có nói với Khương Phong thì mình cũng không sợ.
Mạc Văn Tịnh ra vẻ không quan tâm.
- Không thể nào?
Thư Tịnh ngây người:
- Này, Văn Tịnh, bạn không vượt rào đấy chứ?
- Nói bậy gì vậy, cậu mới vượt rào.
Mạc Văn Tịnh trừng mắt nhìn Thư Tịnh. - https://truyenfull.vn
- Mình sao lại vượt rào? Mình còn chưa có bạn trai, tất nhiên không vượt rào.
Thư Tịnh dùng giọng mất hết sức lực nói.
- Lời này của bạn lát nữa nên dành để nói cho Hạ Thiên.
Mạc Văn Tịnh cười hì hì nói.
- Sao?
Thư Tịnh chợt sững sốt:
- Này, bạn...Bạn đừng nói là...Hạ Thiên đến đấy nhé?
- À, cậu ấy đã đến rồi.
Mạc Văn Tịnh chỉ chỉ ven đường, một chiếc xe taxi dừng lại, Hạ Thiên từ bên trong đi ra. Nàng sợ hắn không biết, vì vậy vẫy vẫy tay nói:
- Này, Hạ Thiên, bên này.
Thư Tịnh lập tức khóc không ra nước mắt:
- Sao bạn lại gọi cậu ta đến đây?
- Mình muốn tốt cho bạn.
Mạc Văn Tịnh cảm thấy mình làm vậy chẳng có gì là không đúng, Thư Tịnh đã cùng đường, có người hỗ trợ mà không chịu xin trợ giúp, đây chẳng phải tự gây khó chính mình sao?
- Đây là bạn bức mình làm vợ lẻ.
Thư Tịnh lầm bầm một câu, nàng tất nhiên biết rõ Hạ Thiên có năng lực giúp mình, nhưng nàng cũng biêt nếu liên hệ nhiều với hắn thì càng khó thoát ra, vì vậy mà không muốn nói cho hắn biết vấn đề phải đi tị nạn ở đại học sư phạm.
- Vợ Tịnh Tịnh, đám người ngu ngốc ức hiếp chị đâu? Chúng ta đi tính sổ với bọn họ.
Hạ Thiên nhanh chóng đến trước mặt Thư Tịnh, hắn nhìn chằm chằm vào nàng một lúc rồi phàn nàn:
- Đám ngu ngốc kia đúng là đáng ăn đòn, dám làm hại chị gầy đi một chút, tôi không đánh bọn họ thì không được.
- Còn hai người các anh, làm vệ sĩ thế nào vậy? Có người ức hiếp vợ tôi, sao các anh lại mặc kệ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn hai tên vệ sĩ.
Thư Tịnh quả thật có gầy đi một chút, vẻ mặt có chút tiều tụy, vì mất ngủ là kẻ thù tự nhiên của người đẹp, Thư Tịnh vài ngày không ngủ ngon, tất nhiên phải xuống sắc.
- Thật xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi...
Một tên vệ sĩ muốn giải thích.
- Này, không liên quan đến bọn họ, là tôi bắt bọn họ mặc kệ, bọn họ đã làm rất đáng chức trách, nếu không có bọn họ thì tôi đã sớm phiền chết người rồi.
Thư Tịnh nói tốt cho hai tên vệ sĩ.
- Được rồi, tạm thời tôi không so đo với hai anh.
Thư Tịnh nói như vậy thì Hạ Thiên cũng không mắng hai tên vệ sĩ, hắn quy đầu nhìn nàng:
- Vợ Tịnh Tịnh, đám ngu ngốc kia có phải đang gây náo loạn ở nhà chị không? Bây giờ chúng ta đi qua.
- Thôi bỏ, bọn họ náo loạn vài ngày sẽ đi thôi.
Thư Tịnh có chút bất đắc dĩ, nàng cũng rất tức giận nhưng không có biện pháp. Người ta dù sao cũng đã chết, bây giờ nàng không dám nói, nếu bị người đời nói là mất nhân tính, làm không tốt còn bị nhiều người nói này nọ.
- Sao lại bỏ qua?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Đám ngu ngốc này dám ức hiếp vợ tôi, nếu tôi không đánh, sở rằng bọn họ tưởng rằng tôi dễ ức hiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...