- Cám ơn chú Thạch.
Vân Thanh khẽ lên tiếng.
- Tiểu Thanh, chú biết rõ những chuyện này rất đột ngột đối với cháu, sợ rằng cháu khó thể nào tiếp nhận ngay...
Thạch Trường Canh khẽ thở dài.
- Không phải vậy, chú Thạch.
Vân Thanh cắt đứt lời Thạch Trường Canh:
- Nói thật, tuy rất đột nhiên nhưng cháu rất vui, cháu vui vì chú đã kết hôn với mẹ cháu, cháu cũng vui vì mình có một đứa em. Cũng giống như những gì chú đã nói, sau này chú và Thuần Thuần sẽ là người nhà của cháu, chỉ có hai người mới là người nhà chính thức của cháu.
- Tốt, tốt, Tiểu Thanh, cháu có thể nghĩ như vậy thì quá tốt.
Thạch Trường Canh có vẻ rất vui:
- Những chuyện khác không cần phải nói, Tú Mai đã làm cơm xong, chúng ta cùng dùng cơm. À, người nhà cùng ăn một bữa thật ngon mới được.
Thạch Trường Canh dự đoán rất chuẩn, khi hắn đi ra khỏi phòng ngủ thì Vân Tú Mai đã dọn cơm lên bàn ăn.
Bầu không khí buổi tối khá hòa hợp, Thạch Trường Canh có vẻ rất vui, còn uống một chai rượu gạo. Hạ Thiên uống khá nhiều, đây là rượu tự nấu, uống rất tốt, hắn cảm thấy hương vị ngon vì vậy trực tiếp uống khá nhiều.
- Tiểu Hạ, tửu lượng của cháu rất tốt.
Thạch Trường Canh lập tức lau mắt nhìn Hạ Thiên:
- Rất tốt, thật sự rất tốt, tôi luôn cảm thấy đàn ông uống rượu giỏi mới là đàn ông, có cậu quan tâm chăm sóc Tiểu Thanh, tôi cũng yên tâm.
Thạch Trường Canh không đợi Hạ Thiên kịp nói mà tiếp tục:
- Thật ra Tiểu Hổ cũng có thể uống, nhưng nó thường xuyên lái xe, vì vậy bây giờ không uống rượu. Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Hổ thật sự là nhân tài, cậu ấy là thành viên của Hắc Báo, cháu đã nghe nói về Hắc Báo chưa? Đó chính là bộ đội đậc chủng mạnh nhất của đất nước. - .
- Cục trưởng, chú đừng khen như vậy, cháu quả thật đã tham gia Hắc Báo, nhưng chưa rèn luyên xong đã bị loại vì không thông qua khảo hạch.
Thạch Tiểu Hỏ có chút ngượng ngùng.
- Hắc Báo sao?
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:
- Chỗ đó không được tốt lắm.
Thạch Trường Canh nghe nói như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, Thạch Tiểu Hổ cũng có chút xấu hổ.
- Này, cậu nói gì vậy?
Vân Thanh chọc Hạ Thiên:
- Đừng nói lung tung.
- Tôi nào có nói lung tung?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội:
- Tên đội trưởng ngu ngốc của Hắc Báo là Lý Minh Quang, người này thiếu chút nữa đã bị tôi giết chết, nhưng tôi nghe nói bây giờ hắn đã chết rồi.
- Có phải vậy không?
Vân Thanh có chút hoài nghi.
- Tôi nghe nói đội trưởng Hắc Báo là Lý Minh Quang, nhưng tôi chưa từng được thấy anh ta, khi đó huấn luyện viên của chúng tôi có họ Tống.
Thạch Tiểu Hổ nói.
- À, tên kia là Tống Vệ Quốc, cũng rất lợi hại so với Lý Minh Quang, nhưng cũng không phải là đối thủ của tôi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Thạch Tiểu Hổ không khỏi ngẩn ngơ:
- Hạ tiên sinh, cậu thật sự biết huấn luyện viên Tống sao?
- Tôi không quen anh ta.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Thạch Tiểu Hổ lại rất tin tưởng lời này của Hạ Thiên, hắn thấy Hạ Thiên không thể nào quên thuộc Tống Vệ Quốc cho được.
- Khụ khụ, không nói đến vấn đề này nữa, dùng cơm, dùng cơm thôi.
Thạch Trường Canh lúc này ở bên cạnh nói.
Vân Thanh dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, nàng thấy những gì hắn nói có lẽ là thật.
Cô bé Thạch Thuần ngồi trên bàn cơm rất yên lặng, nàng cũng ăn rất ít, hầu như không vào được bao nhiêu thức ăn. Nàng nhìn Vân Thanh, rõ ràng rất tò mò vì người chị lớn tướng này.
- Thuần Thuần, sao không ăn nữa?
Vân Thanh dịu dàng hỏi, đột nhiên có một cô em, tuy vừa rồi nàng rất kinh ngạc nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy vui sướng. Nhưng cô em gái này có lẽ là bị bệnh, ăn cơm rất ít, điều này làm nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Chị, em ăn no rồi.
Thạch Thuần dùng giọng trong trẻo nói.
- Nhưng chị thấy em vẫn chưa ăn được bao nhiêu cả, ngay cả canh cũng chỉ mới uống được nửa chén.
Vân Thanh không khỏi nói.
- Tiểu Thanh, Thuần Thuần chỉ ăn được như vậy thôi.
Thạch Trường Canh khẽ thở dài, hắn vốn rất vui nhưng bây giờ cũng không nhịn được phải cảm thấy sầu não:
- Sức khỏe của mẹ cháu không được tốt, Thuần Thuần lại sinh non, thể chất rất yếu, những năm nay chú luôn dùng thuốc đông y cho nó, tuy bây giờ đã tốt hơn một chút nhưng vẫn rất kém cỏi.
- Sao? Thuần Thuần không việc gì đấy chứ?
Vân Thanh vội vàng sốt ruột, nàng cuối cùng cũng hiểu, em mình không phải giống như có bệnh, rõ ràng là thật sự có bệnh.
- Chẳng qua sức khỏe kém, nếu không có gì trở ngại thì tương đối dễ sinh bệnh, thời tiết biến đổi sẽ bị cảm, nhưng cũng may những năm gần đây không sinh bệnh quá nặng.
Thạch Trường Canh có chút bất đắc dĩ:
- Những năm qua chú có đưa Thuần Thuần đến gặp nhiều bác sĩ, nhưng bọn họ đều không có biện pháp gì. Cũng may có một lão trung y rất tốt, chậm rãi điều trị cho Thuần Thuần, những năm này nó đã tốt hơn một chút, có lẽ sẽ khỏe hẳn lên.
- Không có gì là tốt rồi.
Vân Thanh khẽ thở ra.
- Chị Vân Thanh, thật ra cô bé rất khó khá hơn.
Hạ Thiên lại nói một câu.
Vân Thanh chợt cả kinh, nàng vội hỏi:
- Có ý gì?
- Ngay từ khi sinh ra sức khỏe đã yếu nhược, sau này chữa trị phần ngọn, khó thể chữa gốc.
Hạ Thiên vung tay nắm lấy cổ tay của Thạch Thuần, vài giây sau hắn tiếp tục nói:
- À, trình độ kê đơn của bị thầy thuốc kia cũng rất tốt, nếu không cô bé chỉ sống được đến mười tuổi, bây giờ có thể sống đén hơn ba mươi, nhưng không thể kết hôn sinh con.
- Điều này...Hạ Thiên, cậu cũng là thầy thuốc sao?
Vẻ mặt Thạch Trường Canh chợt biến đổi:
- Cậu nói thật sao?
- Đúng, chú Thạch, Hạ Thiên là thầy thuốc.
Vân Thanh lúc này mới nhớ, sau đó nàng giống như tìm được cứu tinh, nàng chụp lấy tay Hạ Thiên:
- Cậu có biện pháp chữa trị cho Thuần Thuần, có phải không?
- Chị Vân Thanh, tôi có biện pháp, chỉ cần không phải là người chết thì tôi có thể chữa được.
Hạ Thiên trả lời.
- Vậy cậu mau chữa cho Thuần Thuần đi.
Vân Thanh bây giờ rất sốt ruột, điều này cũng khó trách, nàng biết mình có em gái, còn chưa kịp vui sướng thì biết em căn bản khó sống như người thường. Em nàng chỉ sống được ba mươi tuổi, điều này không làm nàng nôn nóng sao?
- Chị Vân Thanh, chuyện này có chút phiền toái
Hạ Thiên ra vẻ khó xử.
- Có phiền toái gì?
Vân Thanh vội vàng nôn nóng:
- Tôi mặc kệ cậu có phiền toái gì, tóm lại cậu phải chữa tốt cho nó.
- Tiểu Thanh, cháu đừng vội.
Thạch Trường Canh không hiểu rõ tình huống nhưng vẫn mở miệng khuyên bảo:
- Dù muốn trị bệnh thì cũng không cần nóng lòng nhất thời, trước tiên cơm nước xong rồi nói sau.
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, không cần vội, muộn một chút cũng không có vấn đề gì.
Hạ Thiên cũng nói.
Vân Thanh tỉnh táo trở lại, nàng cũng thấy mình quá nôn nóng.
- Được rồi, lát nữa nói sau.
Vân Thanh khẽ nói.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên:
- Ông xã, điện thoại kìa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...