- Tiểu Quang, nếu cậu thật sự muốn làm thì nên mở một công ty xây dựng, đội thi công dù sao cũng không chính quy.
Vân Thanh suy nghĩ rồi nói.
- Chị Thanh, điều này em biết rõ, nhưng mở công ty kiến trúc cần khá nhiều tiền, trong khi đó em cũng không có nhiều tiền như vậy.
Vân Chí Quang có chút ngượng ngùng nói.
- Tiền chị bỏ ra, chị sẽ đăng ký một công ty kiến trúc, chị làm thủ tục, em tự quản lý.
Vân Thanh suy nghĩ rồi nói:
- Cụ thể còn phải xem xét lại, vài ngày nữa chị sẽ nói cho em biết.
- Chị Thanh, chị...Chị thật sự muốn mở công ty sao?
Vân Chí Quang giật mình thầm nghĩ, tuy nghe nói chị họ có chút tiền, nhưng cũng không đến mức nhiều như vậy.
- Tất nhiên là thật, nhưng tối nay chị phải về nghỉ ngơi, đợi đến khi chị nghĩ kỹ sẽ đi tìm em.
Vân Thanh vẫn muốn xài mười triệu của Hạ Thiên, bây giờ nàng đã có cơ hội.
- Được, chị Thanh, anh rể, anh chị cứ đi.
Trong lòng Vân Chí Quang có chút kích động, nói chuyện cũng không quá lưu loát.
Vân Thanh không nói thêm điều gì, nàng xoay người đi về nhà, tất nhiên Hạ Thiên sẽ đuổi theo. Hai người quay về nhà, đóng cửa chính, bắt đầu vào thế giới của hai người.
Vân Thanh lên giường, nàng lấy điện thoại ra gọi cho Vân Tiểu Đông.
Vân Thanh gọi điện hơn mười phút, Hạ Thiên ở bên cạnh có chút nhàm chán, hai tay bắt đầu không thành thật.
Vân Thanh trợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng vẫn còn tức giận.
Đáng tiếc là Vân Thanh trừng mắt và không có được hiệu quả, động tác của Hạ Thiên càng thêm quá phận, quần áo của nàng bị hắn cởi bỏ không nhanh không chậm.
Vân Thanh đang đinh ngăn cản, đáng tiếc là Vân Tiểu Đông ở bên kia không chịu cắt điện thoại, mà nàng cũng vẫn còn muốn chuyện trò với Vân Tiểu Đông, vì vậy nàng để mặc Hạ Thiên, tùy ý hắn làm gì thì làm. - .
- Tiểu Đông, đã hơn tám giờ, con nên đi ngủ, đêm mai mẹ sẽ điện thoại cho con.
Vân Thanh bắt đầu dụ dỗ Vân Tiểu Đông.
- Mẹ, con còn chưa muốn ngủ.
Vân Tiểu Đông có chút không tình nguyện, sau đó hỏi:
- Mẹ, chú xấu xa và mẹ khi nào thì về?
- Có chút chuyện, còn phải vài ngày sau mới về.
Vân Thanh dịu dàng trả lời.
- Mẹ, mẹ và chú xấu xa ở đó làm gì? Có phải đi hưởng tuần trăng mật không?
Vân Tiểu Đông rõ ràng là cô bé thông minh và trưởng thành quá độ tuổi, chuyện gì cũng biết.
- À, đúng vậy, vì hưởng tuần trăng mật nên phải đi một tháng, Tiểu Đông bây giờ con đã hiểu rõ chưa?
Vân Thanh định phủ nhận nhưng lại cảm thấy đây là một cái cớ rất tốt, nàng dứt khóa thừa nhận.
Hơn nữa lần này bọn họ hưởng tuần trăng mật cũng gần như là thật, chẳng qua cả hai chưa kết hôn mà thôi.
- Vậy sau khi hết tuần trăng mật thì hai người có dự định sinh con không?
Vân Tiểu Đông rất quan tâm đến vấn đề này:
- Mẹ, mẹ và chú xấu xa sinh con, như vậy còn quan tâm đến con nữa không?
Vân Thanh nghe Vân Tiểu Đông hỏi về vấn đề này mà cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng đành phải dịu dàng an ủi con:
- Tiểu Đông, dù sau này mẹ có sinh em bé hay không, cũng sẽ chẳng bỏ con, con đừng nghĩ lung tung.
- À, biết rồi, mẹ, nếu không thì mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe được không?
Vân Tiểu Đông có chút vui vẻ.
- À...Ư!
Vân Thanh chợt phát ra một tiếng kêu yêu kiều:
- Tiểu Đông, mẹ cúp máy trước, con mau đi ngủ đi.
Vân Thanh vội vàng cúp điện thoại, nàng không thể không cúp máy, vì Hạ Thiên đột nhiên gặm trái nho của nàng, điều này làm nàng không thể không rên lên yêu kiều. Nàng tất nhiên không muốn để Vân Tiểu Đông nghe được âm thanh của mình, đây là thứ âm thanh hại các cô bé.
Vân Thanh cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên ngực mình mà có chút tức giận, nhưng cuối cùng nàng cũng không nổi giận, hơn nữa cảm giác khoái cảm như thủy triều bùng ra làm nàng nhanh chóng bị thất lạc, đồng thời nàng cũng nhanh chóng đáp ứng.
Khi bộ vị no đủ trên người Vân Thanh bị Hạ Thiên cắn mút vô số lần, trong đầu Vân Thanh chợt bùng lên một ý nghĩ, có phải nàng nên cai sữa cho hắn không nhỉ?
Ý nghĩ cai sữa Hạ Thiên bùng lên trong đầu Vân Thanh, cuối cùng điều này cũng không thể thực hiện được, mà tối hôm nay nàng phải mất hơn phân nửa thời gian mới miễn cưỡng làm cho hắn ăn no. Vân Thanh chợt phát hiện Hạ Thiên vì sao ăn nhiều như vậy, vì bú rất hao khí lực, nếu không vì sao người ta hay nói dùng hết sức lực bú sữa mẹ?
Lại là một đêm mê loạn, mãi đến sáng sớm thì Vân Thanh liên tục nhấp nhô sóng trào mới dần yên ổn, cuối cùng thuyền cũng cập cảng sóng êm biển lặng. Nàng lẳng lặng nằm trong vòng tay Hạ Thiên, khẽ thở gấp, nhắm mắt lại, tuy còn chưa ngủ nhưng căn bản không muốn nhúc nhích.
Chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Vân Thanh, nhưng Vân Thanh không muốn động, mãi đến khi chuông điện thoại dừng hẳn.
Nhưng chưa đến một phúc sau chuông điện thoại lại vang lên.
Vân Thanh bất đắc dĩ ngồi lên, nàng cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe, sau đó nàng lại nằm xuống dùng giọng mất hết sức lực hỏi:
- Alo, ai vậy ạ?
- Tiểu sư muội à?
Bên kia truyền đến một giọng đàn ông hùng hậu.
- Là anh.
Vân Thanh chợt ngây người, sau đó nàng mới khẽ hỏi:
- Đại sư huynh sao?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở:
- Không ngờ em còn nhớ rõ Đại sư huynh anh đây, đúng là vinh hạnh của anh.
- Điều này...Đại sư huynh, sao anh điện thoại cho em?
Vân Thanh dùng giọng chần chừ hỏi.
- Anh vừa lái xe qua thành phố Giang Hải, nghĩ em đang còn ở trong thành phố này, vì vậy không nhịn được phải điện thoại cho em, anh cũng không ngờ em chưa đổi số, thế nào? Bây giờ em vẫn khỏe chứ? Còn làm luật sư ở chỗ đó không?
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dùng giọng không chút hoang mang hỏi.
- Không, em đã rời khỏi chỗ đó rồi, cùng vài người tạo nên một văn phòng luật sư.
Vân Thanh trả lời.
- Đã mười năm không gặp, chẳng biết em có còn như xưa không? Anh sắp đến Giang Hải, chúng ta gặp mặt nhé?
Người đàn ông có chút cảm khái.
- Được, chúng ta có thể gặp mặt, nhưng bây giờ em không ở tại thành phố Giang Hải.
Vân Thanh nhanh chóng đồng ý:
- Em ở huyện Mộc Dương, cách thành phố Giang Hải không quá xa...
- Em đang ở huyện Mộc Dương sao?
Người đàn ông bên kia cắt ngang lời Vân Thanh:
- Đúng là trùng hợp, anh đang muốn đến huyện Mộc Dương, trước giữa trưa là đến.
- Trùng hợp vậy sao?
Vân Thanh ngẩn ngơ, nàng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- Thế này đi, tiểu sư muội, chúng ta sẽ gặp mặt, trưa nay có thể gặp ở huyện Mộc Dương, chúng ta cùng ăn bữa cơm, anh còn vài người bạn, sẽ giới thiệu cho mọi người, sẽ có rất nhiều trợ giúp cho em.
Người đàn ông nói bằng giọng cực kỳ vui mừng, hắn lập tức nói lời mời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...