- Động đất sao?
Dương Miễu cực kỳ hoảng sợ, nơi này sao có thể động đất? Nhưng hắn không dám nghĩ quá nhiều, nhà đã lay động, điều này làm hắn thật sự cảm nhận được có động đất.
- Mau, có động đất, chạy mau.
- Chạy ra ngoài mau, chạy ra chỗ trống.
- Không cần ăn nữa, đi mau.
... ....
Trong quán ăn chợt rối loạn, nhà này có ba lầu, lầu một là quán ăn, lầu hai và lầu ba dùng để ở. Bây giờ tuy trong quán không có nhiều khách nhưng nhân viên phục vụ và đầu bếp lại không thiếu, tất cả đều cực kỳ hoảng sợ, ai cũng vứt bỏ công việc và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dương Lâm trước đó vẫn chờ tính sổ với Hạ Thiên và Vân Thanh cũng nhanh chóng chạy ra, hắn cũng chẳng quan tâm đến anh họ, cần phải chạy ra ngoài trước cho chắc.
Dương Miễu thấy tình huống như vậy thì cũng không khỏi cảm thấy luống cuống, cuối cùng hắn cũng không quan tâm đứng lại lấy tiền mà xoay người chạy ra. Nhưng hắn lập tức phát hiện mình không thể chạy được, vì lúc này Hạ Thiên kéo hắn lại.
- Này, ông đi đâu vậy? Tôi còn chưa trả tiền.
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Động đất rồi, trước tiên chạy ra cái đã, ra ngoài rồi nói sau.
Dương Miễu vội vàng nói.
- Như vậy sao được, tôi ở đây dùng cơm, trả tiền ở đây, ra ngoài tôi không trả.
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Được được, vậy thì mau ra ngoài.
Dương Miễu bị kéo lại, hắn không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp. Bạn đang đọc truyện được tại
- Gấp cái gì?
Hạ Thiên không bỏ qua ý định trả tiền:
- Tôi còn chưa tính toán rõ ràng.
Mặt đất vẫn liên tục chấn động, trần nhà đã có vài thứ rơi xuống, vài chiếc bàn ngã đổ, căn nhà cũng lay động càng thêm dữ dội. Điều này làm cho Dương Miễu hoảng sợ, hắn cũng khó thể khống chế được chính mình;
- Sao cậu còn chưa tính toán rõ ràng?
- Tôi dốt toán, thế nào?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dương Miễu:
- Ông gấp cái gì? Tôi còn chưa ra ngoài, dù nhà sập thì cũng không nện vào một mình ông.
- Vậy cậu tính nhanh lên.
Dương Miễu hầu như là rống lên.
Hạ Thiên vẫn kéo tay Dương Miễu, tay kia cầm hóa đơn, bắt đầu tính toán:
- Bốn ngàn ba thêm ba trăm tám mươi là bốn ngàn sáu trăm tám mươi, cộng thêm bảy trăm tám mươi bằng... ....
Lúc này ngay cả Vân Thanh cũng không thể nhịn được nữa, nàng đã sớm đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng nói có chút lo lắng:
- Đừng tính nữa, ra ngoài rồi nói sau, nhà này sắp sập rồi.
- Chị Vân Thanh, không sao, tôi muốn tính toán cho rõ ràng, nếu chị sợ thì có thể ra ngoài trước.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm, sau đó hắn tiếp tục tính toán.
Vân Thanh nhìn ra ngoài, trong lòng nàng có chút sợ hãi, dù sao nàng cũng lần đầu tiên gặp phải địa chân thế này. Nhưng khi thấy Hạ Thiên không ra ngoài thì nàng cũng ráng nhịn xuống.
- Cậu cứ tính đi, tôi sẽ chờ.
Vân Thanh quyết định cùng chung hoạn nạn với Hạ Thiên dù sao đây cũng là đàn ông của nàng, là đàn ông du nhất, dù nàng cảm thấy hắn rất đáng giận, nhưng khi có chuyện gì đó xảy ra, nàng sẽ đứng cùng trận tuyến với hắn.
- Chị Vân Thanh, cũng chỉ có chị tốt với tôi, không hỗ danh là vợ tôi.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Không xong, tôi tính đến bao nhiêu rồi? Hơn năm ngàn hay sáu ngàn? Không được, phải tính lại... ....
- Để tôi tính cho.
Vân Thanh không nhịn được phải nói.
- Không được, hôm nay tôi phải tính.
Hạ Thiên ra vẻ kiên quyết:
- Tuy tôi ít học nhưng không ngốc, nhất định có thể tính ra.
- Ầm!
Đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên, một dàn đèn treo trên tràn nhà rơi xuống nát bấy.
- Đừng tính nữa, đừng tính con bà nó nữa, ông không cần tiền, để ông ra ngoài.
Dương Miễu cuối cùng cũng không chịu được áp lực, hắn gầm lên.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì trong lòng giống như hiểu ra, tất nhiên nàng vẫn cảm thấy rất mê hoặc.
- Tôi không tin loại người như ông, đến khi ra ngoài ông lại đòi tiền.
Hạ Thiên không muốn buông tha cho Dương Miễu.
- Tôi đã nói không cần tiền.
Dương Miễu sắp nổi điên:
- Tôi sẽ coi như câu đã trả tiền, được chưa?
- Nếu ra ngoài ông đổi ý?
Hạ Thiên nghiêm trang hỏi.
- Ông xé hóa đơn, như vậy được chưa?
Dương Miễu muốn nổi điên.
- Được rồi, xé hóa đơn.
hạ thiên suy nghĩ rồi gật đầu.
Một phút sau.
Dương Miễu chạy như điên ra khỏi nhà, sau đó hắn nghe một tiếng nổ lớn, khi quay đầu lại xem thì nhà đang sập, vài giây sau cả tòa nhà chỉ còn là phế tích.
Dương Miễu thầm cảm thấy may mắn, cuối cùng mình chạy trốn nhanh. Sau đó hắn chợt nhớ ra một vấn đề, hình như Hạ Thiên và Vân Thanh còn ở phía sau hắn, vì vậy mà trong lòng cảm thấy vui sướng, đôi cẩu nam nữ kia không chịu trả tiền đã bị đè chết ở bên trong rồi sao?
Nếu là bình thường bên trong có người chết thì Dương Miễu nhất định sẽ cực kỳ buồn bực, nhưng bây giờ hắn không lo lắng gì, động đất nhà sập, dù chết người cũng không thể trách hắn.
- Kỳ quái, soa chỉ có động đất ở đây?
Bên cạnh có người mở miệng.
- Đúng vậy, mấy căn nhà bên cạnh vẫn tốt.
Một người khác đón lời.
- Quá quái dị, không phải có gì ma quái đấy chứ/
Có người khẽ nói.
... ....
Dương Miễu nhìn ra bốn phía, hắn lại nhìn ra đường, tất cả vẫn bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào là xảy ra động đất. Nhưng căn nhà trước mặt hắn đã ngã, hắn còn cảm nhận được chấn động rất mạnh, cũng cảm thấy căn nhà lung lay, đây là có chuyện gì?
- Anh, thật sự quá quái dị, có chuyện gì thế này?
Dương Lâm đến bên cạnh Dương Miễu, hắn dùng giọng hoang mang hỏi.
- Còn có chuyện gì nữa, là động đất.
Dương Miễu tức giận nói.
- Cũng không phải chỉ có duy nhất quán ăn của anh bị động đất.
Dương Lâm dù không thông minh nhưng cũng không ngu, nếu là động đất thật sự thì cũng chẳng có quy mô một căn nhà.
Vẻ mặt Dương Miễu trở nên âm trầm, nếu không phải động đất thì phiền phức, tổn thất căn nhà đổ sụp sẽ không ai đền bù.
- Đôi cẩu nam nữ kia đâu?
Dương Lâm hỏi một câu, hắn không thấy Vân Thanh và Hạ Thiên.
- Bị vùi bên trong.
Dương Miễu chỉ vào đống phế tích.
- Thật vậy sao?
Dương Lâm chợt vui sướng:
- Hay, cuối cùng đôi cẩu nam nữ kia cũng đi tong.
Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe hơi khởi động, Dương Lâm và Dương Miễu vô thức nhìn qua, bọn họ xuyên thấu qua cửa sổ và thấy được một cặp nam nữ, vì vậy mà cả hai trợn mắt há mồm, đó không phải là đôi cẩu nam nữ mà bọn họ nghĩ đã chôn vùi trong kia sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...