- Sao cậu lại muốn làm loại kinh doanh này?
Vân Thanh không nghĩ ra, tuy trước nay nàng ít khi lui tới với đứa em họ này, nhưng trong ấn tượng của nàng thì đứa em này cũng không kinh doanh như vậy.
- Chị Thanh, đây là lần đầu tiên em làm ăn thế này.
Vân Chí Quang tỏ ra đau khổ:
- Chị cũng biết rồi đấy, trước kia em ăn chơi lêu lổng, năm ngoái em đã kết hôn, bây giờ con đã ba tháng, em cũng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, em không muốn đi làm bên ngoài, nhưng trong nhà cũng không có công tác gì tốt. Lúc này có người bạn muốn em cùng đi buôn bán chó, nói rằng nghề này có thể kiếm được tiền, vì vậy em mới cùng hùn vốn làm ăn với người ta.
Vân Chí Quang quay đầu nhìn xe tải:
- Trong xe là bạn em, là Đỗ Cường, cậu ta có xe tải, chúng em cùng nhau kết hợp, em phụ trách thu mua chó, cậu ta xuất tiền, lợi nhuận chia đôi. Lần này chúng ta đầu tư vào hơn một trăm ngàn, đáng lý ra mỗi người sẽ có được vài phần tiền lời, nhưng bây giờ có vấn đề xảy ra, chúng em không thu được vốn gốc. Hôm nay em ra khỏi cửa đã thề với vợ, nhất định sẽ có tiền cho con mua sữa, bây giờ như vậy sao có thể về báo cáo công tác được?
- Cậu buôn bán chó có đầy đủ thủ tục chứ?
Vân Thanh mở miệng hỏi.
- Tất nhiên, tuyệt đối hợp pháp.
Vân Chí Quang vội vàng gật đầu.
- Vậy cậu thu mua đám chó này thế nào?
Vân Thanh hỏi.
- Điều này rất đơn giản, chị Thanh không biết đấy thôi, người nhà quê nuôi nhiều chó, tất nhiên sẽ không nuôi mãi cả đời, đến một lúc nào đó sẽ phải bán ra. Em quen nhiều người, nhà ai có chó em biết rất rõ, nếu không thì Đỗ Cường cũng chẳng tìm em cùng kinh doanh chó.
Vân Chí Quang nhanh chóng nói.
Vân Thanh khẽ gật đầu, điều này nàng biết, Vân Chí Quang mua chó không có vấn đề thì lòng tin của nàng cũng mạnh hơn, bây giờ giải quyết phiền toái cũng không quá khó.
- Tiểu Quang.
Lúc này một âm thanh vang lên, đó là Đỗ Cường, người này cũng đã rời khỏi phòng điều khiển, nhưng lại bị cảnh sát yêu cầu đi xuống.
- Đến đây, hai bên cùng nhau thương lượng giải quyết vấn đề.
Một cảnh sát gào lên với mọi người.
- Cái gì mà thương với chả lượng? Trực tiếp bắt bọn vô nhân tính này lại là được.
- Đúng vậy, đáng hận nhất là bọn buôn bán chó, đều là súc sinh.
- Cảnh sát, bắt bọn họ lại, chó chắc chắn đều bị bọn họ trộm, bọn họ là ăn trộm.
... ....
Đám người tình nguyện cực kỳ căm phẫn, nếu không phải có cảnh sát ở đây thì sợ rằng đã tiến lên đánh người. Thực tế trước đó bọn họ đã muốn đánh người, vì vậy Vân Chí Quang và Đỗ Cường mới ở lì trong phòng điều khiển không dám ló đầu ra.
- Yên tĩnh một chút.
Một người cảnh sát trung niên lên giọng:
- Tôi nói rõ ràng, tôi đã kiểm tra giấy chứng nhận, không phát hiện có gì trái pháp luật, xe này vận chuyển chó hợp pháp. Quốc gia chúng ta không có luật cấm buôn bán chó, chỉ vì có vài người không thể tiếp nhận điều này mà thôi, vì vậy tôi yêu cầu các người thương lượng giải quyết, không cần làm lớn chuyện.
- Được, thương lượng thì thương lượng.
Một người phụ nữ hơn ba mươi đón lời:
- Tôi là Hạ Vân, là phó chủ tịch hiệp hội bảo vệ động vật thành phố Giang Hải, yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, giao hết tất cả chó cho chúng tôi, như vậy chúng tôi sẽ cho bọn họ đi.
- Muốn giao chó cho các người cũng được, vấn đề là các người phải trả tiền.
Vân Chí Quang đón lời.
- Anh còn muốn tiền sao?
Hạ Vân cười lạnh:
- Anh nằm mơ à? Nếu chúng tôi cho các anh tiền, như thế chẳng khác nào tiếp tay cho các anh tiếp tục sát hại động vật, anh cảm thấy tôi ngu như vậy sao?
- Như vậy tổn thất của chúng tôi phải làm sao?
Đỗ Cường có chút tức giận:
- Chúng tôi đã bỏ ra hơn một trăm ngàn để mua đám chó này.
- Ai cho các anh buôn bán chó? Các anh muốn buôn bán chó thì phải có chuẩn bị cho tổn thất, tôi nói cho các anh biết, các anh đáng bị báo ứng, các anh tổn thất cũng đáng đời.
Hạ Vân ra vẻ gây sự, phía sau nàng có hơn trăm người làm hậu thuẫn, có thể nói là không gì phải lo.
- Các người có biết nói lý lẽ không vậy?
Vân Chí Quang nổi giận.
- Với loại người như các anh thì chẳng cần lý lẽ gì cho mệt.
Hạ Vân tức giận nói:
- Bây giờ tôi cho các anh hai lựa chọn, một là tự nguyện giao chó cho chúng tôi, thứ hai là chính chúng tôi sẽ bắt chó đi. Nhưng tôi sẽ không đảm bảo mọi người có đập hư xe của các anh hay không.
- Tiểu thư, tôi cũng cho các người hai lựa chọn, các người mua chó và chúng tôi xem như chưa có gì phát sinh, thứ hai, tôi tố cáo các người cướp bóc, sẽ gọi cảnh sát đến bắt đi tất cả.
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng. Hạ Vân kia quá kiêu ngạo, bảo vệ động vật là đúng nhưng lý lẽ như vừa rồi là không đúng.
Hạ Vân nghe nói như vậy thì chợt ngây người, nàng quay đầu nhìn Vân Thanh:
- Cô là ai?
- Tôi là Vân Thanh, cũng nói rõ, tôi là luật sư.
Vân Thanh thản nhiên nói:
- Hành vi bây giờ của các người là cướp bóc.
- Cái gì là cướp bóc? Chúng tôi dang cứu vớt sinh linh, cô là luật sư, cô biết cái gì được gọi là tính mạng ngang hàng sao? Cô rõ ràng đang phụ trợ cho những hành vi vô nhân tính.
Hạ Vân tức giận cùng cực.
- Hạ Vân, đừng nói với cô ta, cô ta làm gì có nhân tính, tên kia vừa rồi còn nói thịt chó rất ngon.
Một âm thanh khác vang lên, đó chính là người phụ nữ trước đó đã có xung đột với Hạ Thiên, hình như có tên là La Kiều. Cô gái này bây giờ nhận ra Hạ Thiên, vì vậy nàng chỉ vào hắn và nói.
- Thịt chó ăn ngon là đương nhiên.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cầm thú.
- Vô nhân tính. - .
- Bắt lấy nó cho chó ăn.
... ....
Hạ Thiên vừa nói xong thì bùng phát lên hàng loạt những âm thanh chửi rủa.
- Này, tất cả im mồm, nếu không tối nhốt các người vào chuồng chó.
Hạ Thiên mất bãn nói.
- Ngừng, ngừng, ngừng!
Tên cảnh sát trung niên vội vàng xen vào:
- Từ từ thương lượng, đừng làm loạn, có chuyện gì mà không thương lượng được?
- Cảnh sát, có người muốn cướp, các anh nên bắt người, không phải các anh muốn tôi đàm phán với bọn cướp đấy chứ?
Vân Thanh bất mãn nói, đám cảnh sát này rõ ràng chẳng làm gì ra hồn.
- Cô nói gì vậy? Chúng tôi không cần cô dạy bảo nên làm thế nào.
Tên cảnh sát trung niên rất bất mãn:
- Tôi bây giờ đang giúp các người, tôi là cảnh sát giao thông, chuyện cướp bóc chưa đến lượt chúng tôi quản, dù có cướp bóc hay không thì chúng tôi cũng mặc kệ.
- Cứ coi như anh là cảnh sát giao thông, nhưng gặp chuyện cướp bóc thì các anh cũng phải xen vào, đây là nghĩa vụ của các anh.
Vân Thanh tức giận nói.
- Cô là luật sư sao? Cô nói cướp là cướp sao? Cô có hiểu pháp luật không? Muốn xem có phải cướp hay không thì chờ tòa án phán quyết, không phải cô muốn nói là được.
Tên cảnh sát trung niên rõ ràng rất bất mãn vì mình bị chỉ trích, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Các người có thương lượng không? Nếu không thì chúng tôi đi.
- Mau cút đi.
Một âm thanh mất kiên nhẫn chợt vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...