Xe càng đi về phía trước thì càng kẹt, khi chạy thêm được hai kilomet thì Vân Thanh mới biết vì sao có kẹt xe, vì trên đường xảy ra chuyện.
Chỉ thấy một chiếc xe tải dừng ven đường, trước xe tải có vài chiếc xe con chặn lối, hai bên đường còn có hai ba mươi chiếc xe con dừng rối loạn.
Trong phòng lái của xe tải có hai người đàn ông, bên ngoài có vài chục người vây quanh, có lẽ đang mắng chửi. Hai người này đóng chặt cửa xe không dám ra, có lẽ vì bị tình cảnh bên ngoài làm cho hoảng sợ.
Hai tên đàn ông bị hù sợ cũng bình thường, vì ngoài vài chục người mắng chửi thì vẫn con gần trăm người khác, đám người này có nam có nữ nhưng phụ nữ chiếm đa số, tuổi không lớn, phần lớn chỉ là hai ba mươi.
Những người này vây quanh xe tải, đám đàn ông thì bắt đầu leo lên xe tháo hàng xuống, tất nhiên những hàng hóa này có chút đặc thù, tất cả đều là chó sống.
Nhiều người và xe, hơn nữa còn dừng xe hỗn loạn, vì vậy mà đường bị chắn. Thực tế cũng có vài khe hở cho xe đi qua, nhưng khốn nổi người qua đường cũng đứng lại xem, vì vậy mà tình huống ngày càng chen chúc.
- Chị Vân Thanh, những người này đang làm gì vậy?
Hạ Thiên có chút mơ hồ, hắn chỉ thấy nơi này rất loạn, rất kẹt mà thôi.
- Cướp chó.
Vân Thanh thản nhiên nói, tuy đây là lần đầu tiên nàng được thấy tận mắt tình cảnh này, nhưng đây cũng không phải tình huống lần đầu tiên xuất hiện. Có một vài nhà hoạt động vì động vật thường xuyên tiến hành những hành động thế này, những năm trước có vài người làm ra hành động cướp đoạt chó mèo, vì vậy mà tạo nên một hình mẫu cho các sự việc phát sinh về sau. Vân Thanh nhớ rõ trước đó không lâu thì một chỗ khác cũng có phát sinh tình huống tương tự.
Hạ Thiên mê hoặc:
- Cướp chó làm gì? Bọn họ muốn ăn thịt cầy bảy món, không biết tự mình đi mua sao?
- Bọn họ chẳng phải muốn ăn thịt chó, cũng không phải thích ăn chó.
Vân Thanh giải thích có chút bất đắc dĩ, người này chưa từng nghe qua sự kiện này sao? Bây giờ thứ này ai mà chẳng không biết?
- Vì sao không ăn ?
Hạ Thiên không nghĩ ra:
- Thịt chó ăn rất ngon.
- Đừng nói nữa, nhỏ giọng thôi, chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau.
Vân Thanh thấy có người nhìn về phía bên này thì không khỏi căng thẳng.
Vân Thanh căng thẳng cũng là có lý do, bên ngoài có vài chục người phản đối làm thịt chó, bây giờ đứng trước mặt đám người này mà nói thịt chó ăn ngon, như vậy không phải tự rước phiền sao?
Nhưng Hạ Thiên không hiểu, hắn có chút kỳ quái:
- Chị Vân Thanh, chị sao vậy? Thịt chó rất ngon, chị chưa từng ăn sao? Nếu không tôi bắt đến một con, tối nay hầm cách thủy ăn chơi?
- Cậu nói gì?
Một giọng nói tức giận từ ngoài xe truyền vào, một người phụ nữ hơn hai mươi nổi giận đùng đùng đến bên cạnh vỗ lên thân xe, sau đó nàng chỉ vào Hạ Thiên:
- Ngon thì bước xuống, là cậu muốn ăn thịt chó sao?
Hạ Thiên nhìn người phụ nữ, hắn dùng giọng mê hoặc hỏi:
- Chị có bị bệnh không?
- Cậu mới bệnh, loại người ăn thịt chó đều có bệnh, sao cậu không tự ăn thịt của mình?
Người phụ nữ kia phẫn nộ chỉ trích Hạ Thiên:
- Chó đáng yêu như vậy, cậu nhẫn tâm giết nó, còn ăn sạch sao? Đúng là không còn nhân tính.
- Này, cô câm miệng, nếu không tôi đánh cô.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn cảm thấy rất khó hiểu, thịt chó sao không được ăn?
- Thôi bỏ, chúng ta đi.
Vân Thanh khẽ khuyên Hạ Thiên, nàng không muốn liên quan đến đám người này, vì nàng cảm thấy bọn họ không thể nào nói lý lẽ.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát phóng đến, rõ ràng có người báo cảnh sát.
- La Kiều, cô đến đây một chút.
Bên kia có một người phụ nữ hô lớn, khi nghe được âm thanh này thì người phụ nữ vừa muốn đánhn nhau với Hạ Thiên cũng xoay người bỏ đi.
- Coi như cô may mắn, tôi không muốn đánh cô, đỡ ô uế tay.
Hạ Thiên hừ một tiếng.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Vân Thanh khẽ nói, nàng còn có việc, cũng không quan tâm đến những vấn đề này.
Nhưng đi về phía trước cũng không dễ dàng gì, phía trước có rất nhiều xe xếp hàng. Nhưng may mà có hai chiếc xe cảnh sát phóng đến, đám cảnh sát này xuống xe cũng không hỏi có chuyện gì phát sinh mà trước hết là chỉ huy giao thông. Dưới sự chỉ huy của cảnh sát, đoạn đường bị chắn vốn chỉ có một chiếc xe lách qua được, bây giờ đã được mở rộng, hai chiếc xe cùng qua cũng không có vấn đề. Lưu lượng xe ở nơi này cũng không nhiều, vì vậy mà nhanh chóng được khơi thông.
Khi thấy những hàng xe đứng chắn phía trước đã dần thoáng hơn, Vân Thanh cũng giẫm chân ga, nhưng đúng lúc này nàng lại nghe thấy có người gọ:
- Chị Thanh, chị Thanh!
Vân Thanh ngây người, sau đó nàng nhìn lại, nàng phát hiện cửa phòng điều khiển của chiếc xe tải đã mở ra, một tên thanh niên đang bị đám nam nữ dùng giọng nói công kích đang liên tục vẫy tay với Vân Thanh, hơn nữa còn la lớn:
- Chị Thanh, tôi là Tiểu Quang.
- Đúng là gặp quỷ, sao trùng hợp như vậy?
Vân Thanh không khỏi nhíu mày, nàng hoàn toàn không muốn nhúng tay vào sự kiện này, nhưng bây giờ nàng thấy mình không thể không nhúng tay, vì nàng biết người thanh niên kia. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vân Thanh cũng chỉ còn cách chạy xe đến dừng ở ven đường, sau đó nàng xuống xe đi về phía tên thanh niên, Hạ Thiên tất nhiên cũng xuống theo.
- Chị Thanh, chị Thanh, chị giúp em, nếu không em chết chắc.
Tên thanh niên thấy Vân Thanh xuống xe thì cực kỳ mừng rỡ, hắn gạt đám người ra rồi nhanh chóng đi đến trước mặt Vân Thanh:
- Chị là luật sư, chị chắc chắn có biện pháp.
- Chị Vân Thanh, đây là ai?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Cậu ấy là em họ của tôi, là Vân Chí Quang, là con của cậu tôi.
Vân Thanh giải thích.
- Vị này là anh rể sao? Chào anh rể, anh gọi em Tiểu Quang là được.
Vân Chí Quang có năng lực phân tích tương đối khá, hắn thấy Hạ Thiên và Vân Thanh đứng cùng một chỗ, hắn lại hiểu chị họ của mình, rõ ràng có quan hệ không tầm thường với người bên cạnh.
Không thể không nói Vân Chí Quang rất đúng đắn, Hạ Thiên nghe hắn gọi là anh rể thì cũng tăng khá nhiều hảo cảm.
- Tiểu Quang, có gì xảy ra? Xe chó này là của em sao?
Vân Thanh nhíu mày hỏi, khi thấy đám người hướng về phía này vây quanh thì nàng cảm thấy không ổn, phiền toái hôm nay có thể nói là khó tránh.
- Chị Thanh, xe này là của bạn và em cùng liên hợp, đã cùng đàm phán giá tiền với người mua, nhưng còn chưa đến thành phố thì đã bị cản lại, nói là không được ăn chó, muốn thả hết ra, chị nói xem em phải làm sao?
Vân Chí Quang rất khổ sở:
- Như vậy em sẽ thiệt chết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...