- Thật sự là một tỷ? Nhân dân tệ sao? Không phải tiền Hàn chứ? Không phải tiền Yên? Không phải ăn đậu?
Khổng Mính hỏi vài câu?
- Thật sự là một tỷ, một tỷ nhân dân tệ.
Tôn Hinh Hinh nghiêm trang trả lời.
- Được rồi, mình chóng mặt quá.
Khổng Mính trực tiếp ngã lên người Lam Trạch:
- Lam Trạch, anh nói cho em biết, mình không phải nằm mơ chứ?
Gần đây Lam Trạch rất thành thật, lúc này hình như hắn cũng không thể kéo thành thật quay về, hắn trả lời:
- Anh đang còn muốn hỏi em về vấn đề này.
- Được rồi, em sẽ véo anh một cái trước.
Khổng Mính nói rồi hung hăng véo lên người Lam Trạch.
- Đau, đau, mau buông tay.
Lam Trạch đang thương đau đến mức trợn mắt há mồm.
Khổng Mính cuối cùng cũng buông lỏng Lam Trạch, nàng thì thào:
- Thì ra không phải nằm mơ.
- Các bạn đừng làm rộn nữa.
Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười.
Khổng Mính đột nhiên phóng về phía Tôn Hinh Hinh, nàng ôm lấy tay Tôn Hinh Hinh:
- Tôn Hinh Hinh, mình yêu cậu chết mất.
- Được, đừng yêu mình, yêu Lam Trạch đi.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy toàn thân nổi da gà, nàng vội vàng đẩy Khổng Mính ra:
- Mình có Hạ Thiên yêu là được.
- À, trọng sắc khinh bạc.
Khổng Mính dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tôn Hinh Hinh, sau đó nàng lại làm bộ nghĩ không ra:
- Này Tôn Hinh Hinh, bạn thật sự có một tỷ, như vậy còn lăn tăn làm gì? Trực tiếp lấy tiền đi ăn mặn uống cay là được.
- Bạn đừng dụ dỗ mình, nếu không mình sẽ lấy một tỷ này đi.
Tôn Hinh Hinh trợn trừng mắt nhìn Khổng Mính.
- Đừng, đừng.
Khổng Mính vội vàng nói:
- Được rồi, Tôn Hinh Hinh, mình nói thật nhé, hai đứa mình chỉ cần chiếm giữ năm phần trăm cổ phần, sau này sẽ coi như làm công cho bạn.
Tôn Hinh Hinh lắc đầu:
- Khổng Mính, cũng không cần như vậy, mình nói mười phần là mười phần.
Khổng Mính nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh một lúc lâu, sau đó nàng cảm thán nói:
- Cuối cùng mình cũng phát hiện ra trên đời này đầu tư thành công nhất chính là năm xưa mượn vài trăm đồng cho bạn.
- Mình đầu tư thành công nhất có lẽ cũng là mượn vài trăm đồng của bạn.
Tôn Hinh Hinh thuận miệng nói, sau đó nàng phát hiện ra điều này là rất đúng, nếu không có Khổng Mính cho nàng vài trăm đồng chạy đến Giang Hải thì sao có thể gặp được Hạ Thiên? Nếu không gặp được Hạ Thiên thì sao nàng có được tất cả như bây giờ?
- Này Tôn Hinh Hinh, bạn rất may mắn, sao lại có thể gặp mặt người đàn ông cực phẩm như Hạ Thiên cho được?
Khổng Mính cảm khái:
- Đáng tiếc là hắn quá lăng nhăng, nếu không bạn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, bây giờ lại có nhiều người muốn chi sẽ hạnh phúc với bạn.
Tôn Hinh Hinh thầm thở dài, cùng nàng chia sẻ hạnh phúc cũng không phải chỉ là vài người, phải là chục người.
Phân cục công an quận Đông.
Lãnh Băng Băng bây giờ rất căm tức, nàng rất muốn mắng Hạ Thiên, lưu manh này rời khỏi Giang Hải thì nàng thỉnh thoảng còn có thể nhớ đến hắn, nhưng bây giờ hắn quay về và nàng muốn mắng hắn, vì hắn quay về và liên tục mang đến phiến toái cho nàng.
Ngày hôm qua Liễu Mộng chạy xe tăng đi cán xe người khác, chuyện này vừa được nàng giải quyết, kết quả là Liễu Mộng lại cướp siêu thị, điều này làm Lãnh Băng Băng cảm thấy khó hiểu, Liễu Mộng cũng không phải chẳng có tiền, vì sao phải đi cướp siêu thị?
Cũng may sự việc ở siêu thị cuối cùng cũng được giải quyết, tất nhiên là Kiều gia ra mặt, siêu thị cũng chẳng tổn thất quá lớn, cuối cùng Kiều gia bồi thường chút tiền, siêu thị cũng đồng ý không truy cứu, việc này coi như cho qua.
Nhưng khi Lãnh Băng Băng thở phào, sau khi dùng cơm quay về thì nàng lại nhận được tin, Hạ Thiên đánh người, người bị đánh bị thương không nhẹ, phải đưa đến bệnh viện.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà cảnh sát thành phố Giang Hải có một quy tắc, hễ những vụ án có liên quan đến Hạ Thiên đều phải đưa đến cho Lãnh Băng Băng xử lý. Dù địa điểm sinh án có nằm trong khu vực quản lý của Lãnh Băng Băng hay không, chỉ cần có liên quan đến Hạ Thiên thì đều bị đưa đến cho nàng.
Vì vậy mà Hạ Thiên đánh người ở tòa nhà Hải Giang, thật ra người bị đánh là Đường Vĩ Quân chính thức chạy lên báo án ở cục cảnh sát thành phố, nhưng sau đó án lại đến tay Lãnh Băng Băng. Ai bảo Hạ Thiên là người nổi tiếng, ai cũng biết trong thành phố Giang Hải chỉ có một cảnh sát duy nhất trị được hắn, đó chính là Lãnh Băng Băng.
- Cục trưởng.
Đồng Giang xuất hiện ở cửa ra vào, hắn gõ cửa.
- Chuyện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Điều này, luật sư của người bị hại đã đến.
Đồng Giang chần chừ một lúc rồi nói.
- Người bị hại sao? Anh nói luật sư của Đường Vĩ Quân đã đến rồi à?
Lãnh Băng Băng nhíu mày hỏi.
Đồng Giang gật đầu:
- Đúng vậy, cục trưởng, luật sư kia nghe nói từ thủ đô đến, gọi là Giang Lập Minh, anh ta nói muốn gặp chị. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Cho anh ta vào.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói.
Đồng Giang lên tiếng, sau đó hắn xoay người bỏ đi, một lúc sau đã mang đến một người đàn ông trung niên.
- Cục trưởng, vị này chính là luật sư Giang Lập Minh.
Đồng Giang mở miệng giới thiệu hai bên:
- Luật sư Giang, đây là cục trưởng Lãnh của chúng tôi, vụ án liên quan đến Đường Vĩ Quân sẽ được cục trưởng Lãnh tự mình điều tra.
- Chào cô, cục trưởng Lãnh, tôi là Giang Lập Minh, là chủ nhiệm văn phòng Đại luật sư ở thủ đô.
Giang Lập Minh đi về phía Lãnh Băng Băng, hắn vừa giới thiệu vừa vươn tay phải.
- Mời anh ngồi.
Lãnh Băng Băng không có ý muốn bắt tay với người này, nàng chỉ mời đối phương ngồi xuống rồi nói:
- Luật sư Giang, anh tìm tôi có chuyện gì?
- Cục trưởng Lãnh, tô đại biểu cho Đường Vĩ Quân tiên sinh đến hỏi thăm tiến triển của vụ án, không biết đã bắt được người hành hung Đường tiên sinh hay chưa?
Giang Lập Minh cũng không ngồi, giọng điệu có chút hương vị gây sự.
- Vụ án đang được điều tra.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói.
- Cục trưởng Lãnh, tôi không biết đang điều tra là có ý gì, người của tôi bị đánh, vụ án rất rõ ràng, đánh người bị thương là một người tên là Hạ Thiên, là bạn trai của phó tổng giám đốc Tôn Hinh Hinh của công ty Lam Thiên, đây chẳng phải là sự thật rành rành sao?
Giang Lập Minh có chút bất mãn:
- Cảnh sát các người muốn bao che tội phạm sao?
- Luật sư Giang, tốt nhất anh nên chú ý lời nói của mình.
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng.
- Cục trưởng Lãnh, cô uy hiếp tôi sao?
Giọng điệu của Giang Lập Minh rất cứng nhắc:
- Tôi hy vọng cô hiểu, Đường tiên sinh là thiên sứ đầu tư nổi tiếng trong nước, là người có thân phận, là văn phòng luật sư của chúng tôi cũng có một không hai ở thủ đô, nếu không tìm ra được sự xử lý công chính, chúng tôi sẽ không bỏ qua.
- Này, đám ngu ngốc các người đang uy hiếp cảnh sát tỷ tỷ sao?
Một âm thanh bất mãn vang lên, bóng người lóe lên, Hạ Thiên xuất hiện bên cạnh Lãnh Băng Băng, hắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn Giang Lập Minh:
- Có tin tôi đánh ông không?
Vẻ mặt Giang Lập Minh chợt biến đổi, Lãnh Băng Băng thì muốn bóp chết Hạ Thiên, lưu mạnh này lại đến đây làm loạn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...