Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Vợ, bây giờ em có vẻ chưa đầy đủ chất dinh dưỡng.

Khi nghe được lời nói của Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên cuối cùng cũng có phản ứng:

- Bắt đầu từ ngày mai, em phải ăn nhiều hơn một chút.

Kiều Tiểu Kiều chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng gật đầu, giọng nói có chút hờn dỗi:

- Chồng, em biết rồi, đêm nay anh nói hai lần như vậy rồi.

- Điều này rất quan trọng, tát nhiên anh phải nói nhiều lần.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Anh muốn nuôi vợ béo lên một chút, sau đó anh mới ăn.

Kiều Tiểu Kiều đỏ mặt, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao bây giờ chồng chưa ăn mình, chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng chưa đủ đầy đặn? Xem ra bắt đầu từ ngày mai nàng phải ăn nhiều hơn mới được.

- Vợ, anh dạy em nội công tâm pháp.

Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.

- À, tốt.

Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, nàng ngồi thẳng người lên, sau đó nàng mặc đồ ngủ và tu luyện công pháp theo sự chỉ dạy của Hạ Thiên.


Đúng như dự đoán của Hạ Thiên, Kiều Tiểu Kiều chưa mất một giờ đã học xong cách vận công, thiếu nữ thiên tài đúng là thiên tài, học gì luôn nhanh hơn người thường.

- Vợ, em nhớ mỗi ngày vận công một lượt, như vậy sẽ làm cho sức khỏe của em ngày càng tốt.

Hạ Thiên cuối cùng còn dặn dò:

- Thể chất của em kém cỏi, tuy anh đã tẩy tủy và trong người đã có chân khí nhưng em vẫn phải bồi bổ, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, như vậy mới triệt để.

- À, em biết rồi. :

Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, lúc này nàng đã hiểu, thì ra sức khỏe của nàng còn chưa được toàn diện, vì vậy chồng mới không "ăn" mình.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Kiều Tiểu Kiều một lúc lâu, sau đó hắn dùng giọng chuyên chú nói:

- Anh cảm thấy em bồi bổ một tuần là tốt, nhiều lắm thì nửa tháng anh có thể ăn em.

- Thật ra, chồng, bây giờ tinh thần của em rất tốt, có lẽ cũng được rồi.

Kiều Tiểu Kiều có chút do dự, sau đó nàng khẽ nói.

Hạ Thiên có chút động tâm, nhưng hắn suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:

- Em phải đợi đã, như vậy mới tốt.

Trong lòng Kiều Tiểu Kiều không khỏi có chút cảm động, tuy chồng thường có biểu hiện là sắc lang nhưng cuối cùng vẫn đặt nặng sức khỏe của nàng.

- Chồng, vậy anh về ngủ với chị Mộng đi.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.

Hạ Thiên lúc này tiếp nhận lời đề nghị của Kiều Tiểu Kiều, vài phút sau hắn đã rời khỏi phòng ngủ của Kiều Tiểu Kiều, sau đó tiến vào phòng Liễu Mộng, trực tiếp chui lên giường.

- Này tiểu bại hoại, người ta đang buồn ngủ, đừng cởi đồ... ....

Liễu Mộng bắt đầu kháng nghị, nhưng nàng kháng nghị không hiệu quả, vì vậy mà cả buổi tối Hạ Thiên liên tục chinh chiến trên người nàng.

Vì thể chất đặc thù của Liễu Mộng nên mỗi lần Hạ Thiên ở cùng với nàng, dù làm nhiều hay ít vận động thì tinh thần vẫn rất tốt. Cũng vì thế mà cả buổi tối hầu như hắn không có lòng nghỉ ngơi, nhưng hôm nay hắn thức dậy rất sớm, hơn tám giờ đã rời khỏi giường.

Liễu Mộng cũng thức dậy, nhưng nàng chỉ ăn sáng và đi ngủ

- Tiểu bại hoại, mỗi đêm cậu đều làm hại chị không ngủ được, chị không đi chơi với cậu nữa.

Trước khi đi ngủ Liễu Mộng còn mất hứng nói một câu.


Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Thiên, sắc lang chết tiệt tối qua lại ức hiếp chị Mộng Mộng.

Kiều Hoàng Nhi kéo Kiều Phượng Nhi sau đó chỉ vào Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi cũng không biết Kiều Hoàng Nhi muốn nói điều gì, nhưng khi nàng nhìn một lúc thì hiểu. Nàng không hiểu rõ vì sao lúc này Kiều tiểu thư lại ăn như vậy.

Hai người bọn họ đi theo Kiều Tiểu Kiều cũng không phải ngày một ngày hai, sức ăn của Kiều Tiểu Kiều thế nào thì bọn họ hiểu rất rõ. Nếu nói một cách đơn giản thì sức ăn của phụ nữ thường rất ít, mà Kiều Tiểu Kiều thì ăn còn ít hơn những người phụ nữ bình thường. Nhưng sáng hôm nay Kiều Tiểu Kiều có thể nói là ăn ngang với một người đàn ông.

Kiều Phượng Nhi không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, sắc lang này tối qua ở trong phòng Kiều tiểu thư khá lâu, hơn nữa còn khóa trái cửa, chẳng lẽ trước khi đi ức hiếp chị Mộng Mộng thì còn gây tai họa cho Kiều tiểu thư? Nhưng điều này cũng không đúng, dù tối qua Kiều tiểu thư bị gây tai họa cũng không tăng sức ăn được chứ?

Kiều Phượng Nhi đang thầm nghĩ thì điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị ăn sáng chưa?

Hạ Thiên nhanh chóng nhận điện thoại, hắn hỏi ngay.

Người điện thoại đến chính là Diệp Mộng Oánh, khi nghe Hạ Thiên hỏi như vậy thì nàng không khỏi khẽ cười:

- Đã ăn rồi, tôi vừa đến công ty, cậu đã ngủ dậy chưa?

- Đã dậy rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhớ tôi không?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi.

Kiều Phượng Nhi không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng luôn không thể chịu được vấn đề Hạ Thiên nói chuyện đẩy đưa với những người phụ nữ khác trước mặt Kiều Tiểu Kiều.

- À, cũng có hơi nhớ cậu.

Diệp Mộng Oánh hạ thấp giọng nói, vì bên cạnh nàng có người.

Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Chồng, nhớ rõ tôi đã nói với cậu về công ty Thần Y chứ? Bây giờ công ty đã đăng ký, chuẩn bị đã khá tốt, bây giờ cậu cho tôi vài cách điều chế.


- À, được, tôi sẽ lập tức đến ghi cho chị.

Hạ Thiên đáp ứng rồi cúp điện thoại.

Diệp Mộng Oánh chợt sững sờ, Hạ Thiên sao lại cúp điện thoại?

Diệp Mộng Oánh định điện thoại lại cho Hạ Thiên nhưng lại đúng lúc có cấp dưới đến báo cáo công tác, nàng phải bỏ qua quyết đinh của mình. Nhưng lúc này nàng cũng thấy khó hiểu, sự việc chưa rõ ràng, đáng lý nếu nói theo lý thì Hạ Thiên không nên cúp điện thoại, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Diệp Mộng Oánh có chút bất an, vì vậy nàng cũng không có tâm tình nghe cấp dưới báo cáo công tác, may mà người này thấy Diệp Mộng Oánh không yên lòng nên nói nhanh gọn rồi rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.

Lúc này Diệp Mộng Oánh lại cầm điện thoại gọi cho Hạ Thiên.

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang vào tai Diệp Mộng Oánh, điều này làm nàng nao nao, đây không phải là chuông điện thoại của Hạ Thiên à? Sao lại từ cửa truyền vào?

Diệp Mộng Oánh chợt cảm thấy hoa mắt, một âm thanh quen thuộc truyền vào tai nàng:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi đến rồi.

Diệp Mộng Oánh chợt ngẩn ngơ, nàng cảm thấy khó tin, nàng nhìn Hạ Thiên đứng trước mặt mình một mét mà ngơ ngác:

- Chồng, cậu...Cậu về từ khi nào?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui