Phân cục công an quận Đông.
Lãnh Băng Băng đang ngồi trên ghế trong phòng làm việc của mình nhưng tiếng ồn ào ở bên ngoài vẫn truyền vào tai nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy rất phiền.
Bà lão bị thương đã được đưa đến bệnh viện, còn những người khác, ngoài Liễu Mộng đều được đưa về cục công an, ngay cả Liễu Vân Mạn cũng bị đưa đến. Vì tránh tình nghi mà Lãnh Băng Băng không tham gia vụ này, nàng giao cho Đồng Giang phụ trách vụ án, nàng thuận tiện căn dặn vài câu mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài thì rõ ràng là tình cảnh không tốt, có chút khó coi. Nhóm Liễu Vân Anh tình nguyện thì hoàn toàn có thể hiểu, điều này cũng là bình thường, tuy Liễu Vân Anh bị đánh một tát, bạn học Hàn Hiểu của nàng cũng bị một tát, hơn nữa chiếc BMW của Liễu Vân Mạn cũng bị đập nát, nhưng nói tóm lại thì đám người Đặng Đào kia mới thật sự thiệt hại lớn, hơn mười chiếc BMW bị cán dẹp, mỗi người bị đánh một trận tơi bời, nếu có thể xóa bỏ, hai bên không ai nợ ai, như vậy Liễu Vân Anh rất tình nguyện.
Vấn đề là Đặng Đào không muốn như vậy, hắn thấy mình thiệt thòi quá lớn, nếu muốn triệt tiêu tất cả thì tuyệt đối không được. Trừ khi Liễu Vân Anh tình nguyện bồi thường, nếu không sẽ chẳng bỏ qua.
Nhưng Liễu Vân Anh lại không đồng ý yêu cầu này, nói đùa sao, chuyện này là nàng có lý, kết quả nàng còn bồi thường tiền à? Nào có đạo lý này?
Đồng Giang phối hợp nửa giờ vẫn chưa cho ra kết quả, ngược lại Liễu Vân Anh và Đặng Đào bắt đầu ồn ào với nhau.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, nàng đứng lên chuẩn bị đi ra, đúng lúc này lại có người gõ cửa.
- Vào đi.
Lãnh Băng Băng lại ngồi xuống.
Cửa phòng mở ra, Đồng Giang tiến vào nói:
- Cục trưởng.
- Tình huống thế nào?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi, tuy nàng có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nhưng vẫn không biết tình hình cụ thể.
- Cục trưởng, sự việc có chút phiền toái, Liễu tiểu thư bên kia tình nguyện hều nhau thì có thể hiểu, nhưng Đặng Đào lại không tán thành.
Đồng Giang khẽ hạ giọng nói:
- Mẹ của Đặng Đào chính là bà lão được đưa đến bệnh viện đã tỉnh lại, tôi đã hỏi qua phía bệnh viện, không có gì cả, nhưng bà lão kia không chịu xuất viện, hơn nữa còn la hét bệnh viện phải kiểm tra, hình như muốn làm lớn chuyện.
- Bà ta muốn làm lớn chuyện sao?
Lãnh Băng Băng thật sự tức giận, nàng đã biết nguyên nhân sự việc, cuối cùng vẫn là do bà lão kia mà ra. Đáng lý ra Liễu Vân Anh dọa đứa bé cũng không phải chuyện gì lớn nhưng bà lão kia cứ muốn xé to chuyện, còn ra tay đánh người. Điều kỳ quái nhất chính là bà ta điện thoại kéo con trai đến đập nát xe của Liễu Vân Anh, sau khi đập bể xe còn muốn tiếp tục đánh người. Một chuyện nhỏ nhặt lại náo loạn như vậy, nói bà lão kia là đầu sỏ gây chuyện cũng chảng sai chút nào.
Đồng Giang khẽ gật đầu, hắn có chút bất đắc dĩ:
- Bà lão kia nghe nói rất yêu thương cháu nội, không cho phép người khác nói nó một câu, hơn nữa con của bà ta cũng có nhiều tiền, làm người lại cứng nhắc, lần này tổn thất nặng, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua.
- Vậy bọn họ muốn thế nào?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Đặng Đào muốn Liễu tiểu thư bồi thường hai chục triệu, còn phải xin lỗi. Nói cách khác hắn muốn tố cáo Liễu tiểu thư cố ý gây thương tích.
Đồng Giang hạ thấp giọng nói:
- Cục trưởng, Đặng Đào kia hình như thấy chị rất quen thuộc Liễu tiểu thư, vì vậy bọn họ nói cục công an bao che tội phạm, còn nói đã tìm được phóng viên, muốn đưa sự việc ra ngoài ánh sáng, tóm lại sự việc rất phiền toái.
- Được rồi, để tôi ra xử lý. :
Lãnh Băng Băng đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, lúc này bên ngoài rất rối loạn.
- Tất cả im mồm cho tôi.
Lãnh Băng Băng quát lạnh một tiếng.
Lãnh Băng Băng quát như vậy thì làm cho gian phòng yên tĩnh trở lại, tất cả đều nhìn về phía nàng.
- Cảnh sát, tôi hy vọng cô có thể xử lý công bằng, nếu không... ....
Đặng Đào nhìn Lãnh Băng Băng, trong lời nói có chút uy hiếp.
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng cắt đứt lời Đặng Đào:
- Anh hy vọng tôi xử lý công bằng sao?
- Tất nhiên.
Đặng Đào cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng hắn vẫn gật đầu.
- Rất tốt, đưa ra quyết định bắt tất cả bọn họ lại.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Đồng Giang rồi nói.
Đồng Giang chợt sững sờ:
- Cục trưởng, điều này... ....
- Cái gì?
Đặng Đào chợt sững sờ, sau đó tức giận hô lớn:
- Dựa vào cái gì? Chúng tôi không phạm tội, dựa vào cái gì để bắt chúng tôi? Cô lạm dụng chức quyền.
- Anh muốn biết tôi dựa vào thứ gì sao?
Trong giọng nói của Lãnh Băng Băng có hương vị trào phúng:
- Tôi sẽ nói cho anh rõ, chúng tôi có nhiều người chứng minh anh nhóm người các anh đập bể xe của Liễu Vân Anh, anh có phủ nhận không?
- Tôi không phủ nhận, đập bể xe thì sao? Tôi bồi thường là được.
Đặng Đào tất nhiên không hiểu, hắn chất vấn:
- Dựa vào cái gì để bắt tôi?
- Anh có biết bây giờ vì sao trị an không tốt? Vì có rất nhiều người thiếu kiến thức pháp luật như anh, chỉ cho rằng có tiền là có thể giải quyết được tất cả, anh cho rằng chỉ cần đập bể xe và bồi thường tiền là được sao?
Lãnh Băng Băng cười lạnh một tiếng:
- Hôm nay tôi cho các anh biết thế nào là phá hoại tài sản công dân. Các anh mang tội cố ý phá hoại tài sản, tôi chuẩn bị cho các anh vào tù vài năm.
Đồng Giang nghe nói như vậy thì lập tức bội phục Lãnh Băng Băng, không hổ danh là cục trưởng, vừa mở miệng đã nói trúng chỗ hiểm. Những năm gần đây có không ít người tùy tiện đập xe đánh người, sau đó cho chút tiền, cho rằng sẽ không có gì, nhưng bọn họ không biết làm như vậy sẽ phạm pháp, nếu truy cứu trách nhiệm thì sẽ phải ngồi tù.
- Đúng vậy, tội cố ý hủy hoại tài sản công dân, tội này được phán thì ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm.
Đồng Giang ở bên cạnh phụ họa một câu.
Đập một chiếc BMW giá trị một triệu đồng, tất nhiên là lớn chuyện, thực thế chỉ vài chục ngàn đã lớn chuyện rồi.
- À, vậy thì tốt, vậy bắt tất cả bọn họ vào tù đi.
Liễu Vân Anh có chút hưng phấn, hôm nay nàng vô duyên vô cớ bị người ta cho một tát, dù có cô cô xả giận cho nhưng vẫn còn ngột ngạt.
Đặng Đào cuối cùng cũng sợ hãi, nhưng hắn lại nhớ đến một chuyện, lại bắt đầu cứng rắn:
- Được, muốn bắt chúng tôi cũng không sao, nhưng cô gái lái xe tăng cán xe của chúng tôi, có thể bắt lại không?
- Anh sai rồi, cô ấy chỉ là lái xe tăng không cẩn thận đâm vào xe người khác, điều này khác biệt với các anh, cô ấy gọi là tai nạn giao thông, không đâm chết người, nhiều lắm chỉ bồi thường tiền là được.
Lãnh Băng Băng dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Đặng Đào chợt ngây người, sau đó hắn gào lên phẫn nộ:
- Cô lạm dụng chức quyền, tôi muốn tố cáo cô.
- Đi mà tố cáo, tôi nói cho anh biết, đây mới gọi là công băgnf.
Lãnh Băng Băng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Đồng Giang:
- Làm việc theo những gì tôi vừa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...