Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng cuối cùng cũng hiểu ra:
- Chồng, ý của anh là, có người thay thế Thái Bằng Trình ở trong phòng giam?
- Đúng vậy, dù sao bây giờ tên ở trong phòng giam cũng không phải là Thái Bằng Trình, vì vậy tôi không đưa hắn ra.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Tên kia quấn băng khắp đầu, nếu nhìn qua sẽ không ai biết đối phương đã bị thay mận đổi đào, tôi thấy Thái Bằng Trình căn bản đã sớm bỏ chạy rồi.
- Hèn gì Thái Bằng Trình đứng ra tự thú, thì ra hắn đã sớm có chuẩn bị.
Mộc Hàm lầm bầm nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ, điều này có chút phiền toái, tôi cũng không biết bộ dạng tên Thái Bằng Trình ngu ngốc kia bây giờ là thế nào, chúng ta muốn tìm được hắn sẽ càng khó hơn.
- Chồng, đừng nóng vội, lần này cậu tìm được Thái Bằng Trình, đối với Thái Bằng Trình cũng là vấn đề ngoài ý muốn, vì vậy dù có chuẩn bị thì cũng không thể được đầy đủ.
Mộc Hàm an ủi Hạ Thiên:
- Từ khi Thái Bằng Trình bị cảnh sát Bình Hải bắt được và đưa từ bệnh viện đến trại giam, thời gian không dài, hơn nữa dù là kẻ nào thay thế Thái Bằng Trình trong trại giam cũng phải được gặp Thái Bằng Trình, chỉ cần chúng ta chuyên chú điều tra sẽ có thể tìm ra thời điểm hai tên kia đổi chỗ. Sau đó nếu xem xét qua camera, sợ rằng có thẻ biết được bộ dạng hiện tại của Thái Bằng Trình.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Chồng, tôi thấy cậu còn phải đi một lần nữa, phải bắt người kia ra, phải biết rõ đối phương là ai, sau đó mới kiếm được Thái Bằng Trình.
- À, được, tôi sẽ bắt tên kia ra ngay.
Hạ Thiên nói xong thì biến mất trước mặt Mộc Hàm, vài phút sau hắn lại quay về trên xe, tất nhiên lúc này hắn cũng không về không, trên tay còn mang theo một người quấn băng gạc đầy đầu.
- Chồng, tháo băng gạc trên đầu của hắn xuống.
Mộc Hàm mở miệng nói.
Hạ Thiên định mở băng gạc của người này, nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ đến một vấn đề, hắn cẩn thận mở băng ra, một gương mặt bình thường xuất hiện trước mặt hai người Hạ Thiên và Mộc Hàm.
Người này rõ ràng đã bị Hạ Thiên động tay động chân, lúc này đang mê ngủ, căn bản không biết chuyện gì phát sinh. Hạ Thiên không trông cậy có thể hỏi thăm được điều gì từ người này, hắn thấy người này có thể biết được chút chuyện nhưng không thể biết Thái Bằng Trình đang ở nơi nào.
Mộc Hàm lấy điện thoại ra, nàng chụp một tấm hình, sau đó dùng máy quét vân tay của đối phương.
- Chồng, lạ thật!
Mộc Hàm chợt ồ lên:
-Người này là một luật sư.
- Vợ, chị đã điều tra được thân phận của người này chưa?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, hắn là Đinh Trạch, là một luật sư, căn cứ vào tài liệu thì người này chẳng phải loại tốt đẹp gì, chuyên giúp hắc đạo tranh cãi trên tòa án.
Mộc Hàm gật đầu, sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó:
- Đúng rồi, chồng, cậu cho hắn tỉnh lại, tôi muốn hỏi vài vấn đề.
Nghe Mộc Hàm nói như vậy thì Hạ Thiên lấy ra ngân châm đâm lên người tên giả mạo.
Đinh Trạch mở to mắt mơ hồ, sau đó thiếu chút nữa kinh ngạc hô lên thành tiếng, vì hắn thấy một họng súng đen ngòm, đồng thời còn nghe thấy bên tai vang lên giọng nói lạnh băng:
- Nếu không muốn chết thì thành thật trả lời vấn đề của tôi.
- Cô...Các người là ai? Các người muốn gì?
Đinh Trạch dùng giọng nơm nớp lo sợ nói.
- Tôi hỏi anh, anh có phải đến thay người sau khi Thái Bằng Trình vào trại giam không?
Mộc Hàm lạnh lùng hỏi.
- Tôi...Tôi không biết cô nói gì.
Đinh Trạch vội vàng giả vờ hồ đồ:
- Cô...Các người thả tôi ra mau, nếu không tôi gọi người.
- Dù anh có hò hét thế nào thì cứ thoải mái, đừng nói anh hô hào, thậm chí tôi nổ súng trong xe cũng không ai nghe thấy âm thanh gì.
Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng:
- Anh cũng đừng nghĩ mình may mắn, tôi giết anh sẽ không có chút trách nhiệm nào. Anh không nhìn ra bên ngoài sao? Anh bây giờ đang bị giam, tôi giết anh còn có lý do anh cố gắng bỏ chạy, cảnh sát sợ rằng còn cảm ơn tôi.
Đinh Trạch nhìn ra bên ngoài, sau đó hắn phát hiện ra chỗ mình đang ngồi là nơi nào, vì vậy trong lòng có chút bất an.
- Này, thằng ngu, nói nhanh lên, nếu không anh xử lý bây giờ.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu.
Điện thoại nhìn Hạ Thiên, sau đó hắn giống như nhớ ra một điều gì đó, giọng điệu có chút hoảng sợ:
- Cậu...Cậu là Hạ Thiên?
- Đúng vậy, chính là anh.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn.
- Đinh Trạch, tôi hỏi anh một lần cuối, có phải Thái Bằng Trình vào trại giam, sau đó anh dùng danh nghĩa luật sư đi bào chữa cho hắn, cuối cùng hai bên thay thế cho nhau?
Mộc Hàm dùng giọng lạnh như băng nói.
Đinh Trạch có chút chần chừ, cuối cùng hắn khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, vì trước khi hắn tiến vào trại tạmg giam thì có vài tên cảnh sát tỉnh Bình Hải liên tục xem xét, chúng tôi căn bản không có cơ hội, vì vậy phải sau khi vào trại tạm giam chúng tôi mới có cơ hội.
- Anh thường xuyên đến trại tạm giam nên cảnh sát sẽ biết anh, bọn họ thấy anh đi vào mà không ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mộc Hàm tiếp tục hỏi:
- Vậy tôi hỏi anh, đám người ở trại tạm giam bị anh mua chuộc hết rồi, hay căn bản anh và Thái Bằng Trình giống hệt nhau?
Vẻ mặt Đinh Trạch có hơi biến đổi, sua đó hắn khẽ nói:
- Tôi và hắn căn bản giống hệt nhau.
- Thì ra tên Thái Bằng Trình ngu ngốc sửa dung nhan giống chú em đây.
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đinh Trạch:
- Chưa nói đến vấn đề gì khác, hai người có dáng người rất tương đồng.
- Cũng vì tôi và hắn tương tự nhau, vì vậy hắn mới sửa gương mặt cho giống tôi.
Đinh Trạch sau khi biết rõ thân phận của Hạ Thiên thì cũng không giấu diếm:
- Bây giờ hắn có thể dùng thân phận của tôi một cách quang minh chính đại.
- Nếu anh bị giết thì hắn có thể làm một luật sư.
Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng:
- Anh biết bây giờ hắn ở đâu không?
- Điều này thật ra tôi không biết, nhưng hình như hắn đã nghĩ muốn rời khỏi thủ đô đi trốn ở nơi khác, tôi nghe nói hắn phải đợi Hạ Thiên rời khỏi thủ đô mới quay về.
Đinh Trạch trả lời.
Mộc Hàm khẽ gật đầu, nàng không hỏi Đinh Trạch điều gì nữa, đối với nàng thì biết được Thái Bằng Trình và Đinh Trạch giống nhau là quá đủ.
- Tôi...Thật ra tôi đã nói tất cả, hai người có thể thả tôi ra không?
Đinh Trạch mở miệng hỏi.
- Chồng, chúng ta điện thoại cho cục công an chứ?
Mộc Hàm suy nghĩ rồi hỏi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Hàm:
- Gọi điện thoại cho cục công an làm gì? Tôi đưa người này về lại là được.
- Điều này, không thông báo với bọn họ sao?
Mộc Hàm ngẩn ngơ.
- Tôi không thông báo cho bọn họ, tôi băng đầu hắn lại, sau đó đưa về trại, để đám ngu ngốc kia nghĩ rằng Thái Bằng Trình còn đang được giam giữ. Bạn đang đọc truyện được tại
Hạ Thiên hừ một tiếng:
- Ai bảo trước đó bọn họ không chịu giao người, bây giờ cứ để bọn họ bị lừa đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...