Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


- Tôi không biết, tôi chỉ nghi ngờ như vậy mà thôi, hình như có người cố ý tiết lộ tin tức về tôi, tổ chức bên này cũng nghi ngờ tôi, vì vậy tôi cảm thấy rất không đúng. Có lẽ là Tôn Bác Văn đã khai ra tôi, vì trước kia tôi chỉ liên lạc với anh ta.

Chuột số 3 nhanh chóng nói:

- Tóm lại trước khi tôi chưa xác nhận an toàn thì sẽ không quay lại Địa tổ, còn phần kế hoạch tình báo, cô có muốn xem hay không cũng chẳng sao.

- Được, anh nói rõ địa điểm, tôi đến tìm anh.

Mộc Hàm hơi suy nghĩ, sau đó nàng lập tức đồng ý.

Đặc công nằm vùng thường có khác biệt với các đặc công khác, bọn họ trường kỳ rơi vào nguy hiểm, vì vậy áp lực rất lớn, thực tế tâm lý rất dễ sinh ra vấn đề. Nếu bọn họ càng công tác dài thì tình huống này sẽ càng nghiêm trọng, một vài đặc công thậm chí còn dứt khoát phản bội tổ chức, những người có thể kiên trì thường cũng không mấy tín nhiệm người khác. Vì bọn họ thường phải sống trong lo lắng, nên mỗi khi có gió thổi cỏ lay, bọn họ sợ thân phận bại lộ. Cũng vì thế mà chuột số 3 vì cảm thấy căn cứ không an toàn nên không về, điều này Mộc Hàm cảm thấy rất bình thường.

Chuột số 3 nhanh chóng nói ra một địa chỉ, sau đó hắn bổ sung một câu:

- Nhớ kỹ, bảy giờ tối, tôi chỉ cho cô mười phút, sau thời gian mười phút chờ đợi thì tôi sẽ đi, dù cô có thật sự là tổ trưởng Địa tổ hay không, cô phải mang theo giấy chứng nhận, cũng chỉ đến một người, nếu có từ hai người trở lên thì đừng trách tôi không khách khí.

Chuột số 3 không đợi Mộc Hàm đáp lời mà trực tiếp cúp điện thoại.

Mộc Hàm khẽ chau mày, đối phương thật sự làm nàng cảm thấy cực kỳ cẩn thận, nếu nàng cứ đến như vậy cũng sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng Mộc Hàm biết rõ dù có nguy hiểm thì cũng phải đi, thân là đặc công, nàng sao có thể quan tâm đến vấn đề nguy hiểm? Quan trọng là tin tình báo của đối phương, nếu nàng không đi và có tập kích khủng bố, nàng lại biết sớm mà chẳng thể ngăn cản, như vậy nàng phải chịu trách nhiệm, nàng cũng khó bỏ qua cho mình.


Nhưng Mộc Hàm cũng không thể không có chuẩn bị, tuy nói nàng tài cao gan lớn, bây giờ thân thủ lại tăng mạnh, một người đi theo hay mười mấy người cũng không khác gì nhau, nhưng dù sao nàng cũng phải cẩn thận.

Mộc Hàm cầm điện thoại định điện thoại nhưng lại để xuống, căn cứ vào lời nói của chuột số 3, dù thế nào nàng cũng phải đề phòng.

Suy xét mãi, cuối cùng nàng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Khách sạn Vạn Hào. :

Cuối cùng Vân Thanh cũng đã tỉnh, nàng mở to mắt, sau vài phút nàng mới nhớ mình đang nằm trong lòng Hạ Thiên, đồng thời nàng cũng nhanh chóng hồi tưởng lại những sự việc phát sinh trước khi ngủ, điều duy nhất nàng không hiểu là vì sao nàng ngủ ngay như vậy?

Vân Thanh nghĩ đến vấn đề Hạ Thiên vẫn còn nhìn mình chằm chằm mà không khỏi căng thẳng, người này không thừa dịp nàng ngủ say rồi "chấm mút" gì đấy chứ?

Vân Thanh cúi đầu nhìn quần áo của mình, nàng có chút yên long, đơn giản vì quần áo của nàng rất đầy đủ, rõ ràng chưa bị ai rờ vào, vì vậy có thể thấy Hạ Thiên cùng ngủ với nàng rất thành thật, vì vậy mà ấn tượng của nàng về hắn cũng có chút biến đổi. Người này dù không tốt nhưng cũng chẳng phải quỷ đói đầu thai, nếu không nàng ngủ lâu như vậy sợ rằng đã bị hắn ăn sạch rồi. Có lẽ cũng vì hiệu quả mát xa của hạ thiên mà bây giờ Vân Thanh đã không còn đau đầu, nàng ngồi thẳng người lên rồi bước xuống giường đi ra bên ngoài.

- Chị Vân Thanh, chị đi đâu vậy?

Hạ Thiên vội vàng hỏi.

- Tôi đi giao chi phiếu cho bọn họ, bây giờ đã hơn bốn giờ, bọn họ vẫn còn kịp ra ngân hàng.

Vân Thanh giải thích, sau đó nàng mở của ra ngoài.

Hạ Thiên cũng không giữ Vân Thanh lại, hắn chỉ theo nàng đi ra ngoài.

Vân Thanh quay về phòng mình, lúc này Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào vẫn còn ngồi chờ bên trong, khi bọn họ thấy Vân Thanh thì lập tức cực kỳ kích động, cũng cực kỳ cảm ơn Vân Thanh và Hạ Thiên.

- Trịnh tiểu thư, trước tiên cô đến ngân hàng, để xem chi phiếu có thể chuyển tiền được không?

Vân Thanh nhắc nhở Trịnh Tiểu Đào một câu, bây giờ nàng còn chưa xác định chi phiếu này là thật, tuy nhìn qua thì có thể thấy chi phiếu này là thật, nhưng vấn đề là trong tài khoảng của đối phương phải có tiền mới được.

Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào tranh thủ chạy ra ngân hàng, mười lăm phút sau bọn họ điện thoại đến, nói rằng đã thực hiện được giao dịch, bọn họ chưa về khách sạn ngay vì phải chạy ra nhà ga mua vé xe lửa.

Vân Thanh hiểu hai người kia không dám ở lâu trong thủ đô, bọn họ đã lấy được tiền, tất nhiên sẽ muốn quay về thật nhanh, nàng cũng không có ý kiến gì với ý nghĩ như vậy. Bây giờ sự việc đã xong, nàng coi như đã giải quyết được một điều phiền toái, ít nhất những ngày sau nàng có thể toàn tâm toàn ý đưa Vân Tiểu Đông đi chơi đùa. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn thấy Hạ Thiên, thấy được ánh mắt nóng bỏng của hắn, nàng y thức được mình vừa vướng phải một phiền toái mới, sợ rằng nàng cũng chưa chắc có thể toàn tâm toàn ý cùng Vân Tiểu Đông đi chơi đùa.

- Chú xấu xa, chú thật sự lợi hại, sao chú có thể lấy được tiền về?

Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên.

- Chú luôn lợi hại.


Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Sau này cháu sẽ có một người cha lợi hại.

- Chú xấu xa, chú không phải là cha cháu.

Vân Tiểu Đông quệt mồm:

- Mẹ nói phụ nữ tùy tiện thường không phải là người tốt.

- Mẹ cháu đã đồng ý làm vợ chú, tất nhiên chú sẽ là cha cháu.

Hạ Thiên hùng hồn nói.

- Sao?

Vân Tiểu Đông kéo áo Vân Thanh:

- Mẹ, chú xấu xa nói thật không?

Vân Thanh không biết nên trả lời thế nào, nói thật thì nàng đánh cược thua, nàng không cam lòng. Đúng lúc nàng cảm thấy khó khăn thì có tiếng gõ cửa, nàng đến kéo cửa phòng, đúng lúc nhìn thấy Chu Hoa đứng bên ngoài.

- Luật sư Vân, xin hỏi có Hạ thần y ở đây không?

Chu Hoa lúc này cực kỳ cung kính, trên tay còn có một va li khá lớn, sau lưng còn có hai tên đàn ông, có lẽ là vệ sĩ.

- Tiền tới rồi sao?


Hạ Thiên lách mình đến cửa:

- Chú làm việc khá nhanh đấy.

- Hạ thần y phân phó, tôi sao dám chậm trễ?

Chu Hoa ra vẻ khép nép:

- Tiền anh muốn đều ở đây, anh có cần xem qua không?

Chu Hoa không thể không cung kính, vừa rồi vừa kiếm tiền hắn vừa điện thoại cho vài người. Chưa điện thoại thì không sao, điện thoại mới phát hiện ra mình chọc vào một kẻ khủng bố, vì vậy hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để gom đủ tiền rồi đưa đến, tuyệt đối không dám chậm trễ.

Hạ Thiên tiện tay mở va li, bên trong đều là tiền mặt. Nhưng hắn cũng không muốn đếm, có ba mươi tỷ của Tiền gia, mười triệu này chẳng có lực hấp dẫn với hắn.

- Ôi trời, nhiều tiền quá.

Vân Tiểu Đông la hét chạy đến, nàng nhào vào trong va li:

- Chú xấu xa, đây là sính lễ của chú cho mẹ sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui