- Núi Thanh Phong sao?
Vân Thanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Không biết.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị Vân Thanh, chị không biết cũng không sao, sau này chị sẽ biết.
Vân Thanh cảm thấy khó thể hiểu, người này sao đột nhiên lại nói ra những lời không ăn nhập gì thế này? Núi Thanh Sơn kia chẳng lẽ có quan hệ với người này sao?
Dù có nghí vấn như vậy nhưng Vân Thanh cũng lười hỏi thăm Hạ Thiên, miễn cho người này lại nghĩ rằng nàng quan tâm đến hắn, như vậy sẽ càng thêm phiền.
- Chị Vân Thanh, hai vị này rốt cuộc đến đây làm gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi:
- Không phải chị đến đây du lịch sao? Mắc mớ gì phải quan tâm đến chuyện của bọn họ?
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, cuối cùng nàng cũng phải nói ra sự thật. Cặp nam nữ mà Hạ Thiên đã gặp ban trưa chính là nhân viên của một công ty nông sản ở huyện Mộc Dương, người đàn ông trung niên là Đỗ Đại Cương, người phụ nữ là Trịnh Tiểu Đào, hai người bọn họ đến thủ đô cũng không phải vì du lịch, chẳng qua chỉ đến đòi nợ.
Năm trước giá nông sản tăng vọt, bọn họ đã hứa thua mua hai nông sản với giá trị hơn hai triệu ngay tại chỗ, sau đó ký hợp đồng tiêu thụ với một công ty ở thủ đô, giá trị của hợp đồng là hơn ba triệu. Nhưng khốn nổi là công ty ở thủ đô đặt cọc ba trăm ngàn và đưa hàng đi, sau đó vấn đề đã đến, hàng đã đưa nhưng tiền còn chưa về.
Tình hình kéo dài hơn một năm, lúc bắt đầu thì công ty ở thủ đô nói rằng hiện tại tài chính đang căng thẳng, tạm thời khó xoay vòng vốn. Nhưng đến năm nay thì công ty ở thủ đô lại trực tiếp hơn, bọn họ nói sẽ tình nguyện trả tiền nhưng không trả nhiều, đáng lý đang nợ người ta hai triệu bảy trăm ngàn, bây giờ lại bớt đi số đầu, chỉ muốn trả bảy trăm ngàn.
Đỗ Đại Cương tất nhiên sẽ không bao giờ chấp nhận, khi đó bọn họ thu mua hàng nông sản đã bỏ ra hơn hai triệu, trước đó bọn họ nhận được ba trăm ngàn, bây giờ lấy lại bảy trăm ngàn là một triệu, nhưng dù là như vậy thì bọn họ vẫn phải lỗ một triệu. Công ty của bọn họ không tính là lớn, số tiền một triệu với bọn họ là không nhỏ.
Đỗ Đại Cương đã nhiều lần đàm phán với công ty ở thủ đô, nhưng phía bên này chỉ nói một câu, là bảy trăm ngàn. Cuối cùng Đỗ Đại Cương nắm lấy phát luật để ép đối phương trả tiền, nhưng bọn họ cũng nói một câu, thích kiện thì cứ tự nhiên, bọn họ không sợ. Vào thế đường cùng Đỗ Đại Cương đành phải thuê luật sư, đó là Vân Thanh. Đáng lý ra Vân Thanh rất ít khi nhận án ngoài thành phố, nhưng vụ án này quá đơn giản, hơn nữa Đỗ Đại Cương lại có quan hệ họ hàng với nàng, vì vậy nàng phải đồng ý. Nàng cảm thấy vụ án này quá đơn giản, có lẽ cũng không hao tổn nhiều công sức, vì vậy nàng thừa cơ hội đưa Vân Tiểu Đông đến thủ đô du lịch.
Nhưng trưa hôm nay Vân Thanh gặp mặt công ty ở thủ đô kia mới biết sự thật không đơn giản như vậy, đối phương dứt khoát thừa nhận bọn họ đang muốn trốn nợ, nguyên nhân rất đơn giản. Năm trước bọn họ nhập hàng nông sản về đến nơi thì giá cả giảm sút, bọn họ phải bán ra giá rẻ, mất khá nhiều vốn, bọn họ không muốn tự mình chịu lỗ, muốn Đỗ Đại Cương gánh chịu một phần.
Khi Vân Thanh nói rõ vấn đề thì bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ cứ nói để nàng đi tố cáo, vì bọn họ tin mình có thể kéo dài vụ kiện ra hai năm. Căn cứ vào những gì bọn họ được biết về công ty của Đỗ Đại Cương, chưa cần đến hai năm, chỉ nửa năm nửa là sẽ phải đóng cửa.
Chỉ một câu nói mà thôi, công ty bên thủ đô này kéo dài thời gian thì được nhưng công ty của Đỗ Đại Cương lại khó thể chịu nổi, nếu công ty không lấy được tiền, như vậy sẽ phải đóng cửa. Dựa theo cách tính toán của công ty ở thủ đô, nếu Đỗ Đại Cương cứ cố gắng lấy đủ nợ thì công ty sẽ sập, nhưng nếu bây giờ hắn đồng ý lấy bảy trăm ngàn thì còn có cơ hội vùng vẫy sinh tồn. :
Đến khi đó, dù Đỗ Đại Cương thắng kiện nhưng công ty sụp đổ cũng chẳng bằng thua, cũng vì đối phương biết tình huống của công ty Đỗ Đại Cương nên mói kiêu ngoại làm ra sự kiện đáng xấu hổ như vậy. Vân Thanh cũng không quá cưỡng ép, nàng chỉ có thể để cho Đỗ Đại Cương tự mình đưa ra quyết định. Hơn nữa khi nhóm người đến thủ đô đòi tiền thì luôn gặp chuyện xui xẻo, ai cũng biết công ty ở thủ đô đứng phía sau, nhưng không có chứng cứ cũng chẳng làm được gì.
- Chị Vân Thanh, chị có muốn tôi đòi tiền giúp không?
Hạ Thiên nghe xong sự việc thì xung phong nhận trách nhiệm.
Vân Thanh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên:
- Cậu có phương án gì xử lý sao?
- Còn gì nữa, bọn họ không trả tiền thì cho ăn đòn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh không biết nói gì hơn, phương án không khả thi, người này đúng là khó thể trông đợi.
- Chị Vân Thanh, tôi thật sự có thể đòi lại tiền.
Hạ Thiên cũng biết Vân Thanh bây giờ không tin hắn, vì vậy hắn phải bồi thêm một câu.
- Sau này hãy nói.
Vân Thanh cho qua chuyện bằng một câu nói qua loa, rõ ràng nàng không nghĩ những gì Hạ Thiên nói là thật.
Hạ Thiên cũng không nói gì thêm, thật ra hắn cũng không nôn nóng, hắn còn hy vọng Vân Thanh không nghĩ ra được phương án mới, như vậy sẽ đên lượt hắn ra tay.
Trên đường có hơi kẹt xe, đợi đến khi bọn họ đến khách sạn Mộc Dương thì đã gần sáu giờ.
Mộc Dương chẳng qua chỉ là một khách sạn nhỏ, tổng cộng có bảy tầng, không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ mà thôi. Trước đây ít năm khu thường trú của huyện Mộc Dương ở thủ đô bị hủy bỏ, nhưng bộ dạng nơi này vẫn không chút thay đổi.
Hai người vừa đi vào khách sạn thì có bảo vệ tiến lên chào hỏi, sau khi biết Vân Thanh tìm Đỗ Đại Cương thì vẻ mặt hắn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn cho hai người đi vào.
Hai người đến lầu bảy, khi đến gian phòng bảy lẻ chín thì gỏ cửa, cửa phòng mở ra rất nhanh.
Hai người bước vào, cửa phòng đóng sầm lại, đồng thời có hai tên đàn ông vạm vỡ phóng đến, một người đánh về phía Hạ Thiên, một người nhào về phía Vân Thanh, hình như bọn họ muốn bắt hai người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...