- Cháu đừng muốn gạt chú, chú không tin đâu.
Hạ Thiên không tin, nha đầu kia hảo tâm như vậy sao? Sao nàng có thể đưa ra nguyện vọng như vậy?
- Thật sự là như vậy.
Vân Tiểu Đông bĩu môi:
- Cháu nghe nói ước hai lần sẽ mất linh, vì vậy cháu mới sửa lại nguyện vọng, sẽ để cho mẹ làm vợ chú, chỉ cần chú không đuổi cháu đi là được, nhưng bây giờ lại mất linh.
- Thật vậy sao?
Hạ Thiên lúc này cũng có chút tin tưởng.
- Tất nhiên là thật.
Vân Tiểu Đông thở phì phò nhìn hai tên câu tiền xu:
- Đều trách bọn họ cả thôi, đúng là người xấu, tiền xu người ta dùng để ước nguyện cũng câu mất.
- À, nguyện vọng của cháu sẽ thành hiện thực.
Hạ Thiên lập tức vui sướng trở lại:
- Chỉ cần cháu nghe lời, chú cướp được chị Vân Thanh cũng sẽ không đuổi cháu đi.
- Nhưng bọn họ đã câu tiền xu của cháu, như vậy ước nguyện sao có thể thành hiện thực.
Vân Tiểu Đông cũng không tin lời Hạ Thiên.
- Không sao, tiền xu của cháu sẽ không bị câu mất.
Hạ Thiên trả lời, hắn cũng không nói bậy bạ, hắn thấy tiền xu của Vân Tiểu Đông ném đến nơi nào, thậm chí còn nhìn thấy tiền xu kia ở trong ao, vì vậy hắn xác định tiền xu kia còn chưa bị câu.
Vân Tiểu Đông chỉ vào hai người kia:
- Bọn họ còn đang câu, dù bây giờ tiền xu chưa bị câu, nhưng chút nữa sẽ bị câu lên mất. - .
- Không có gì, bọn họ sẽ chẳng câu được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Sao lại như vậy?
Vân Tiểu Đông ra vẻ rất kỳ quái.
- Vì bọn họ sẽ lập tức rơi vào trong ao.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Vân Tiểu Đông quệt mồm:
- Chú xấu xa, chú đừng gạt người.
- Tõm!
- Cứu mạng!
- Tõm tõm tõm!
Những tiếng kêu cứu hầu như vang lên ngay lập tức, sau đó Vân Tiểu Đông chợt thấy hai tên câu tiền xu giống như đột nhiên bị người ta kéo đầu ném xuống ao.
- À, quá tốt, cho bọn họ chết đuối luôn đi.
Vân Tiểu Đông vỗ tay, nàng có vẻ rất hưng phấn, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi ra vẻ sùng bái:
- Chú xấu xa, chú thật sự rất lợi hại, sao chú biết bọn họ sẽ té xuống nước?
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó trả lời:
- Vì chú là nhà tiên tri.
- Thật vậy sao?
Vân Tiểu Đông đã có chút tin tưởng Hạ Thiên, con nít thường dễ lừa gạt, Vân Tiểu Đông cũng không phải ngoại lệ. Nàng ngửa đầu nhìn Hạ Thiên nói:
- Chú xấu xa, chú giúp cháu tính xe, sau này cháu có thể trở thành đại mỹ nữ không?
- Ừ, để chú tính cho.
Hạ Thiên tỏ ra như thật, sau đó hắn gật đầu:
- Điều này thật ra cũng chưa nhất định, nếu chị Vân Thanh có thể làm vợ chú, như vậy cháu sẽ là đại mỹ nữ, như vậy thì sau này cháu sẽ càng ngày càng đẹp.
- Sao?
Vân Tiểu Đông nói bằng giọng cầu xin:
- Không thể nào, nếu mẹ không làm vợ chú thì cháu sẽ càng ngày càng xấu sao?
- Nhưng cháu cũng đừng lo.
Hạ Thiên an ủi Vân Tiểu Đông:
- Chị Vân Thanh sẽ là vợ chú, vì vậy cháu sẽ là đại mỹ nữ.
- À, vậy thì tốt quá.
Vân Tiểu Đông lại vui sướng.
Vân Thanh ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, nàng tức giận nói:
- Hạ tiên sinh, cậu lừa gạt một đứa bé mà không thấy xấu hổ sao?
- Chị Vân Thanh, tôi nào có gạt đứa bé?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
Vân Thanh thật sự sinh ra xúc động muốn ném Hạ Thiên vào ao, người này rõ ràng lừa gạt con nàng, bây giờ lại ra vẻ vô tội.
- Mẹ, chúng ta tiếp tục đi chơi, bên kia có nhiều người, có lẽ rất vui.
Vân Tiểu Đông kéo áo Vân Thanh, nàng chỉ về phía trước nói.
Vân Thanh cũng không nói gì, nàng tiếp tục đi dạo với Vân Tiểu Đông ở trong cố cung. Hạ Thiên thì tiếp tục đi, các nàng Vân Thanh ngắm cảnh, Hạ Thiên thì ngắm Vân Thanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã vài giờ trôi qua, khi gần đến năm giờ chiều, Vân Tiểu Đông cũng mệt mỏi, cũng chẳng còn chỗ nào để tiếp tục đi, vì vậy mà Vân Thanh chuẩn bị đưa Vân Tiểu Đông về khách sạn.
Đúng lúc này Vân Thanh nhận được điện thoại.
- Được rồi, tôi sẽ đến, các người đang ở đâu?
Vân Thanh đồng ý với ai đó trong điện thoại.
- Chúng tôi đang ở khách sạn Mộc Dương, phòng bảy lẻ chín.
Một người trả lời.
- Các người chờ chút, tôi sẽ lập tức qua ngay.
Vân Thanh cúp điện thoại, sau đó nàng quay đầu nhìn Lê An:
- Trước tiên em đưa Tiểu Đông về khách sạn, chị đi có việc, sẽ về ngay.
- Vâng, chị Vân.
Lê An đồng ý.
- Mẹ, nhớ về nhanh một chút, chúng ta cùng ăn cơm tối.
Vân Tiểu Đông tuy còn nhỏ nhưng đã biết khá nhiều chuyện.
- Ừ, mẹ sẽ quay lại ngay.
Vân Thanh gật đầu, sau đó nàng giúp Lê An và Vân Tiểu Đông bắt taxi, đến khi hai người rời khỏi nơi đây nàng mới bắt taxi cho mình.
Không nằm ngoài dự kiến của Vân Tiểu Đông, Hạ Thiên cùng nàng lên xe, lúc này Vân Thanh cũng lười nói, nàng chỉ nói với tài xế taxi:
- Bác tài, làm phiền đưa chúng tôi đến khách sạn Mộc Dương.
- Khách sạn Mộc Dương sao?
Tài xế hình như có chút kinh ngạc.
- Bác tài, bác không biết chỗ này sao?
Vân Thanh vội vàng hỏi.
- Biết rõ, thủ đô không có nơi nào tôi không biết, nhưng chỗ đó còn cách khá xa, nếu không kẹt xe thì phải chạy nửa giờ mới đến.
Tài xế taxi nói:
- Các người thật sự muốn đến đó sao?
- Đúng vậy, bác tài, làm phiền anh nhanh lên.
Vân Thanh gật đầu khẳng định.
- Được, cũng vừa lúc chạy giao ban.
Tài xế taxi khởi động xe nói.
Lúc này hạ thiên mở miệng hỏi:
- Chị Vân Thanh, vừa rồi điện thoại cho chị có phải là người phụ nữ trước đó đi cùng thang máy không?
- Đúng vậy, là cô ấy.
Vân Thanh trả lời vấn đề của Hạ Thiên.
- Bọn họ là người đến từ huyện Mộc Dương sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Sao cậu biết?
Vân Thanh có chút kỳ quái, người này sao thứ gì cũng biết như vậy?
Hạ Thiên không trả lời vấn đề này, hắn chỉ cười hì hì rồi tiếp tục hỏi:
- Chị Vân Thanh, chị có biết ở huyện Mộc Dương có một chỗ gọi là Thanh Phong không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...