- Tiểu Đông thì có gì là dễ nghe.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Chú thấy cha cháu là Mạc Tử Luân, vì vậy cháu chắc chắn có họ Mạc, tên là Mạc Tiểu Đông, chứ không phải là Tiểu Đông.
- Cháu không phải họ Mạc, cháu cùng họ mẹ, bây giờ cháu họ Vân, là Vân Tiểu Đông.
Cô bé phản bác.
- Dù cháu là Vân Tiểu Đông hay là Mạc Tiểu Đông, tóm lại đều không dễ nghe.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tên của chú mới dễ nghe.
- Hừ, cháu không cãi với chú, cháu sẽ nói mẹ không thích chú. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vân Tiểu Đông quệt miệng nói.
- Đợi đến khi chú cướp mẹ cháu làm vợ, chú sẽ để chị ấy không nhớ đến cháu.
Hạ Thiên cũng không tỏ ra yếu thế.
- Hu hu... ....
Vân Tiểu Đông đột nhiên khóc rống lên:
- Chú là người xấu.
- Tiểu Đông đừng khóc, đừng khóc, mẹ sẽ không quên con, đừng nghe cậu ta nói bậy bạ.
Vân Thanh vội vàng an ủi Vân Tiểu Đông.
- Hu hu hu, chú Hạ Thiên là người xấu, mẹ đừng làm vợ chú ấy, chú ấy sẽ không quan tâm đến con... ....
Vân Tiểu Đông nói.
- Yên tâm, mẹ sẽ không làm vợ cậu ta, mẹ sẽ không làm vợ ai cả, sẽ không quên con.
Vân Thanh dịu dàng nói.
Hạ Thiên lúc này có chút buồn bực, cô bé này sao lại xấu như vậy, sao lại muốn phá hư chuyện tốt giữa hắn và chị Vân Thanh?
- Vâng, chỉ có mẹ là tốt nhất.
Vân Tiểu Đông lập tức nín khóc mỉm cười, con nít thường là như vậy, không vui sẽ khóc, vui sẽ cười:
- Mẹ, mẹ nói sẽ đưa con vào cố cung chơi đùa, bây giờ chúng ta đi được chưa?
- Được, chúng ta sẽ đi ngay.
Vân Thanh đồng ý ngay, sau đó nàng quay đầu nhìn thiếu nữ ở bên cạnh:
- Lê An, chuẩn bị đồ đạc, chúng ta sẽ đi cố cung.
- Vâng.
Thiếu nữ lên tiếng, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- Hạ tiên sinh, lần này tôi đến thủ đô chủ yếu muốn đưa Tiểu Đông đi du lịch, lát nữa chúng tôi sẽ đi cố cung, nếu cậu không có việc gì thì cứ về trước.
Vân Thanh lại ra lệnh tiễn khách với Hạ Thiên.
Hạ Thiên trả lời rất nghiêm trang:
- Chị Vân Thanh, thật ra tôi cũng rất thích du lịch, tôi đến thủ đô đã lâu nhưng còn chưa đến thăm cố cung lần nào, bây giờ tôi sẽ đi với mọi người.
Hạ Thiên rõ ràng đang nói dối, hắn căn bản không thích du lịch. Trước đó Mộc Hàm nói cùng hắn đi chơi, hắn nói không thích một cố cung vừa xấu vừa bẩn, không có gì để xem. Nhưng bây giờ hắn vất vả lắm mới gặp lại Vân Thanh, tất nhiên sẽ không để nàng chạy trốn, tuy cảm thấy cố cung chẳng có gì vui nhưng vẫn quyết định sẽ đến tham quan.
Lúc này Vân Thanh không biết nên nói gì cho phải, trên đời sao có loại người thế này? Hắn không biết thức thời một chút sao? Nàng đã nói rất rõ ràng, sao hắn còn muốn đi theo?
Cuối cùng Vân Thanh không thể nào đuổi Hạ Thiên đi, thực tế chỉ cần Hạ Thiên muốn đi theo thì nàng cũng không có biện pháp gì khác. Dù sao cố cung cũng không phải là nhà nàng, nàng có thể đi, tất nhiên Hạ Thiên cũng có thể đi, nàng dù không muốn cũng chẳng có biện pháp.
Chủ yếu là Vân Thanh cũng không muốn quá tuyệt tình, dù sao Hạ Thiên cũng có lòng với nàng, khi nhìn Vân Tiểu Đông thì nàng cũng không tự giác được phải nhớ đến một vấn đề, nếu không có Hạ Thiên thì Mạc Tử Luân và Lệ San sẽ chết không rõ ràng. Vì vậy mà lúc này Vân Thanh quyết định thỏa hiệp, nếu Hạ Thiên muốn cùng đi đến cố cung thì cứ cho theo.
Vì vậy mà một đoàn bốn người đến cố cung, tuy bây giờ chưa đến quốc khánh, không phải cao điểm du lịch nhưng trong cố cung vẫn rất đông khách.
Dù là Hạ Thiên, Vân Thanh, còn có Lê An và Vân Tiểu Đông đều là lần đầu tiên đến cố cung, vì vậy Vân Tiểu Đông rất vui vẻ, Vân Thanh liên tục dùng máy chụp hình ghi lại những khung ảnh đẹp.
Khi thấy nụ cười sáng lạn của Vân Tiểu Đông thì Vân Thanh cũng có chút vui vẻ, dù Vân Tiểu Đông còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng đã lên năm, những đứa trẻ năm tuổi cũng đã biết được khá nhiều chuyện, vì vậy nó cũng biết cha mẹ mình bị người ta giết chết. Điều đáng mừng duy nhất chính là lúc đó Vân Tiểu Đông không tận mắt thấy cha mẹ mình bị giết.
Sau khi Mạc Tử Luân và Lê San gặp chuyện không may thì cha mẹ hai bên từ nông thôn lên thành phố Giang Hải xử lý công việc, sau khi lo xong chuyện hậu sự thì bọn họ định đưa Vân Tiểu Đông về nông thôn. Nhưng Vân Tiểu Đông không muốn đi, nàng gào khóc muốn ở lại. Sau đó Vân Thanh chủ động nói ra ý nghĩ muốn nuôi dưỡng Vân Tiểu Đông.
Dù cha mẹ Mạc Tử Luân và Lê San cũng không tình nguyện, nhưng sau vài ngày thương lượng, hơn nữa bọn họ cũng thấy Vân Tiểu Đông thật sự yêu thích Vân Thanh nên cuối cùng mới đồng ý. Nhưng phía cha mẹ Lê San còn tìm Lê An đến hỗ trợ, đây là em gái bà con xa của Lê San, như vậy bọn họ mới yên tâm hơn.
Những ngày nay tuy Vân Tiểu Đông biểu hiện rất bình thường nhưng Vân Thanh vẫn rất quan tâm, vì vậy lúc này nàng quyết định đưa Vân Tiểu Đông vào thủ đô du lịch, định ở lại chơi vài ngày, hy vọng làm như vậy sẽ giúp Vân Tiểu Đông vứt bỏ những chuyện không vui. Bây giờ nàng thấy Vân Tiểu Đông rất vui vẻ, vì vậy mà cũng không khỏi cảm thấy yên lòng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lo lắng, Vân Tiểu Đông dù sao cũng còn quá nhỏ, tuy đã hiểu chút chuyện nhưng cha mẹ mất cũng tạo nên thương tổn tâm lý.
- Tiểu Đông, cười lên nào.
Vân Thanh liên tục chụp ảnh cho Vân Tiểu Đông, nàng hy vọng có thể ghi lại thời gian vui vẻ ngắn ngủi của con nuôi.
- Này, mẹ, tiên nữ này.
Vân Tiểu Đông đột nhiên gào lên có chút khoa trương.
- Ôi dào, nào có tiên nữ, chỉ trên tivi mới có tiên nữ thôi.
Vân Thanh khẽ cười nói.
- Mẹ, mẹ, thật sự có tiên nữ, mẹ nhìn kìa.
Vân Tiểu Đông chạy đến bên cạnh Vân Thanh, nàng kéo áo của mẹ, tất nhiên còn liên tục dùng tay chỉ trỏ, bộ dạng hưng phấn.
Vân Thanh không khỏi quay đầu nhìn, sau đó nàng chợt ngẩn ngơ, cuối cùng nàng cũng thấy tiên nữ của Vân Tiểu Đông. Ngoài mười thước có một người đẹp tuyệt sắc mặc cổ trang, nếu xét về dung mạo hay khí chất thì dù là Vân Thanh cũng có chút tự ti mặc cảm. Tuy Vân Thanh xinh đẹp nhưng chỉ là một cô gái phàm tục nhân gian, người đẹp cổ trang kia lại làm người ta sinh ra cảm giác tiên nữ, đúng là tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
- Kìa, mẹ, tiên nữ đi đến kìa.
Vân Tiểu Đông lại hưng phấn nói.
Vân Tiểu Đông nói không sai, người đẹp cổ trang đang đi về phía bên này. Vân Thanh đang cảm thấy rất kỳ quái thì một người tiến lên nghênh đón người đẹp cổ trang, sau đó làm ra một động tác kinh người, hắn ôm lấy người đẹp cổ trang vào lòng.
- Trời, chú xấu xa đang sàm sỡ với tiên nữ.
Vân Tiểu Đông gào lên, người ôm tiên nữ cổ trang không ai khác mà chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên lúc này đang cười hì hì với người đẹp cổ trang:
- Vợ Mị Mị, chị biết tôi đến đây nên cố ý đến tìm sao?
Người đẹp cổ trang này chính là Tống Ngọc Mị, khóe miệng nàng có hơi co rút, nàng không thể thoát khỏi cái ôm của Hạ Thiên, vì vậy cũng không muốn vùng vẫy mà nói:
- Đúng vậy, tôi cố ý đến tìm cậu.
Hạ Thiên trừng mắt:
- Vợ Mị Mị, chị thật sự nghĩ đến tôi sao?
- Tôi tìm cậu có việc.
Tống Ngọc Mị nhìn Vân Thanh:
- Nhưng bây giờ cậu có vẻ không rãnh nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...