Lại là những tiếng kêu rên thảm thiết, đám người cố gắng chạy ra ngoài đại sảnh bị Hạ Thiên đá văng trở lại, hơn nữa còn nện lên người đám chuẩn bị bỏ chạy theo sau, tất cả đều lăn đùng ra đất.
- Đúng là một đám ngu như heo, nếu anh cho các chú bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đảo mắt lên người một tên đàn ông:
- Này, chú đến đây.
Tên đàn ông này cúi đầu làm người ta không nhìn rõ tướng mạo, nhưng vì nguyên nhân cúi đầu mà không biết Hạ Thiên đang gọi ai, vì vậy hắn không có chút phản ứng.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh tên đàn ông, hắn xác đối phương lên rồi nói:
- Này, chú không nghe thấy sao?
Tên đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu, người này hơn ba mươi, bộ dạng có vẻ nhã nhặn, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ:
- Anh...Anh vừa nói gì?
- Vừa rồi chú nói mọi người bỏ chạy phải không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:
- Anh nhớ giọng nói của chú, khi anh còn ở thành phố Giang Hải, có phải chú đã điện thoại cho anh không?
- Tôi..Tôi không biết anh đang nói gì.
Tên đàn ông tỏ ra rất kinh hoàng:
- Anh mau thả tôi ra.
- Thằng ngu mày có phải là Thái Tử không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sau đó hắn hỏi.
- Tôi không biết cái gì là Thái Tử, tôi chi vừa đến nơi này, cha tôi là phó chủ tịch thành phố ở đây, anh mau thả tôi ra, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Người đàn ông này hình như không còn hoảng sợ mà trở nên tức giận.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sua đó hắn lấy điện thoại ra, hắn bấm một dãy số, là số máy của Lãnh Băng Băng.
- Làm gì vậy? Tôi đang bận lắm. Bạn đang đọc truyện được tại
Lãnh Băng Băng ở đầu dây bên kia có chút mất hứng, nhưng dù nàng mất hứng cũng khó thể che giấu dự mừng rỡ, rõ ràng nàng đang rất vui vì nhận được điện thoại của Hạ Thiên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị còn nhớ tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Tất nhiên là nhớ, bây giờ cảnh sát tỉnh Bình Hải đang liên tục truy nã, sao vậy?
Lãnh Băng Băng có chút buồn bự, lưu manh lần này không mở miệng đùa giỡn làm nàng cảm thấy không quen.
- À, bây giờ tôi gặp một tên, tôi nghi ngờ hắn là Thái Tử, nhưng tôi không biết bộ dạng hắn là thế nào, hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt, chị có hình của hắn không?
Hạ Thiên nhanh chóng hỏi.
- Tất nhiên là có, cậu chờ chút, tôi sẽ lập tức đưa ảnh của hắn cho cậu.
Lãnh Băng Băng trả lời ngay, sau đó nàng lại bổ sung một câu:
- Này, nếu thật sự là Thái Bằng Trình kia thì cậu nên bắt lại giao cho cảnh sát thủ đô cũng được, đừng đánh chết hắn, người này biết rất nhiều chuyện, có liên quan đến rất nhiều vụ án, hiểu chưa?
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý cũng không quá tình nguyện, thật ra hắn muốn trực tiếp xử lý Thái Bằng Trình, trước đó hắn đã muốn xử lý Thái Bằng Trình ở thành phố Giang Hải, nhưng khi đó hắn còn chưa bắt được đối phương.
- Tôi sẽ cúp máy trước, ảnh sẽ gửi lại cho cậu sau, nếu cậu thật sự bắt được hắn thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói, sau đó nàng cúp điện thoại. Chưa đến một phút sau một tấm hình đã được gửi đến điện thoại của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn tấm hình, sau đó lại nhìn tên đàn ông, cuối cùng hắn trở nên vui sướng:
- Thì ra tên ngu này chính là Thái Tử.
- Hạ Thiên, bị mày bắt được thì coi như tao xui xẻo, nhưng vẫn là câu nói trước kia, tao sẽ không tha cho mày.
Tên đàn ông đã không còn sợ hãi, những biểu hiện vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ, Thái Bằng Trình hắn từng là Thái Tử hô phong hoán vũ ở huyện Lâm Giang, dù trước kia núi Thái Sơn có sập thì vẻ mặt hắn cũng không biến đổi. Vì vậy bây giờ Hạ Thiên biết được thân phận của hắn, tất nhiên hắn cũng cực kỳ trấn định.
- Này, ai không để yên cho chú?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thái Bằng Trình:
- Chú sắp toi đến nơi rồi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm dẫn theo một đám cảnh sát tiến vào, Hạ Thiên vội vàng nói:
- Vợ, chị đến vừa đúng lúc, chị điện thoại cho lão già La Dân Sinh kia đi, để ông ta bắt tên ngu ngốc Thái Tử này về cục cảnh sát đi.
Mộc Hàm có chút kinh ngạc, nàng nhìn Thái Bằng Trình, sau đó dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Chồng, anh xác định hắn là tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang sao?
- Tất nhiên là xác định, vợ cảnh sát tỷ tỷ đã gửi đến một tấm hình, chị xem, đúng là hắn. À, đúng rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ nói người này đang bị cảnh sát tỉnh Bình Hải phát lệnh truy nã, trước tiên tôi giao hắn cho cảnh sát thủ đô.
Hạ Thiên lấy điện thoại có tấm hình cho Mộc Hàm xem rồi nói.
- Được rồi, trước tiên tôi điện thoại cho cục trưởng La.
Mộc Hàm đồng ý, thực tế dù không có chuyện này thì nàng cũng phải điện thoại cho La Dân Sinh, vì nàng muốn cảnh sát đem tất cả đám người trong này ra ngoài, tất nhiên phân cục cảnh sát lại không đủ lực lượng, hình như cũng không dám bắt người.
Điều làm cho Mộc Hàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi điện thoại đến cho La Dân Sinh, đúng lúc La Dân Sinh đang dẫn người về phía bên này, rõ ràng lão đã biết chuyện phát sinh ở nơi đây.
Hạ Thiên cũng điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng cũng không có nhiều thời gian với Hạ Thiên, vì nàng phải lập tức điện thoại cho cục trưởng cục công an tỉnh là Hào Đồ, sau đó để Hào Đồ liên lạc với cục công an thủ đô.
- Vợ, bây giờ chúng ta đã có thể về nhà chưa?
Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
- Chồng, đợi khi cục trưởng La đến thì chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.
Mộc Hàm khẽ nói:
- Tốt nhất là chúng ta trực tiếp đưa Thái Bằng Trình vào trong tay La Dân Sinh, như vậy sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng Hạ Thiên cũng không đợi quá lâu, chừng mười phút sau thì La Dân Sinh đã dẫn người đến, vài phút sau đó Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng cùng nhau bỏ đi, những sự việc phát sinh sau đó không cần hắn phải quan tâm.
Hôm nay đối với La Dân Sinh và rất nhiều cảnh sát thủ đô thì rõ ràng là một đêm khó ngủ, đối với những quan viên và gia đình phú hào thủ đô thì cũng là một đêm khó ngủ, vì con cháu của bọn họ bị bắt vào cục công an, bọn họ cần phải hoạt động, cần phải tạo ra áp lực cho cảnh sát, hy vọng cứu con mình ra.
Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng có một đêm không ngủ, chiến trường của bọn họ tất nhiên là trên giường, Mộc Hàm ngày càng trưởng thành và ngày càng tươi đẹp, nàng lại làm cho Hạ Thiên sung sướng đến tận sáng sớm. Cuối cùng Mộc Hàm mới có thể ghé sát lên người Hạ Thiên mà nằm ngủ, cả buổi tối nàng rất chủ động, kết quả là tiêu hao tất cả thể lực.
- Chồng, tôi ngủ trước, lát nữa còn phải đến Địa tổ.
Mộc Hàm nói ngủ là ngủ, ngay sau đó nàng đã dựa vào người Hạ Thiên rồi ngủ rất say.
Hạ Thiên cũng ngủ ngay lập tức, cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì hắn tỉnh lại, bị chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.
- Ai đó?
Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn thuận tay cầm điện thoại lên xem, những bất mãn trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...