- Súc sinh.
Đàm Lập Tân quát lên nghiêm nghị:
- Các người là một đám súc sinh, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.
- Đàm Lập Tân, kết quả của mày là tấm gương cho đám người ở thủ đô, mày phải cảm thấy may mắn mới đúng, cũng không phải ai cũng có thể trở thành tấm gương, ha ha ha... ....
Đối phương cười lớn cực kỳ đắc ý rồi cúp điện thoại.
Đàm Lập Tân xiết chặt hai nắm đấm, hai mắt vô tình đỏ bừng.
- Lập Tân, thế nào, bọn họ nói thế nào? Bọn họ muốn thế nào mới thả Điềm Điềm?
Mai Thục Mẫn đã ngừng khóc, nàng vội vàng hỏi.
- Thục Mẫn, đám cầm thú này không phải muốn đòi tiền của chúng ta, bọn họ đến vì muốn trả thù, vì vậy bọn họ sẽ không thả người.
Đàm Lập Tân cắn răng, giọng điệu trầm thấp mà cực kỳ bất đắc dĩ, lúc này hắn thật sự không biết phải làm sao.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Điềm Điềm của tôi, con gái ngoan của mẹ, hu hu... ....
Mai Thục Mẫn bắt đầu khóc rống lên.
Đàm Lập Tân quay đầu nhìn một tên cảnh sát hơn ba mươi mặc thường phục rồi hỏi:
- Đội trưởng Mã, các anh có biện pháp nào không?
- Cục trưởng Đàm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Đội trưởng Mã nói, nhưng dù là kẻ nào cũng khó thể nắm chắc có thể cứu sống con gái của Đàm Lập Tân trong trường hợp này.
Đàm Lập Tân khẽ gật đầu, trong lòng tràn đầy thất vọng và bi phẫn. Hắn biết rõ trông cậy vào đám cảnh sát này thì khả năng con gái được thả về là rất nhỏ, nhưng ngoài trông cậy vào bọn họ thì hắn còn có thể trông cậy vào ai đây?
- Cục trưởng Đàm, con gái của anh bị bắt cóc khi nào?
Lúc này Mộc Hàm mở miệng hỏi.
- Đại khái là lúc hơn sáu giờ thì bọn họ đã điện thoại đến nói rằng con gái tôi đang ở trong tay, bắt chúng tôi chuẩn bị một trăm ngàn để đưa đến chỗ này, hơn nữa còn muốn Mai Thục Mẫn mang tiền đến.
Đàm Lập Tân nhanh chóng trả lời vấn đề của Mộc Hàm;
- Tôi tưởng rằng chỉ là đám cướp bình thường, chẳng qua chỉ bắt người vì tiền, nhưng bây giờ tôi mới biết bọn họ căn bản không phải vì tiền mà vì trả thù. Những năm qua tôi đã điều tra ra nhiều tham quan, gần đây tôi loại điều tra một vụ án tham ô, có lẽ vì xúc phạm lợi ích của người khác nên có kẻ đến trả thù.
Đàm Lập Tân nói đến đây thì nhìn Mộc Hàm, hắn có chút do dự, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng:
- Tôi biết rõ yêu cầu này của mình có chút đường đột, nhưng cô có thể giúp tôi tìm con gái về được không? Tôi chỉ có một con gái, nếu nó xảy ra chuyện thì Thục Mẫn chỉ sợ sẽ không chịu được đả kích này, mà tôi...Tôi cũng vậy... ....
Đàm Lập Tân thật ra cũng không tính là quen thuộc Mộc Hàm, năm xưa hắn đã từng giúp nàng. Khi đó Mộc Hàm ra nước ngoài làm nhiệm vụ và gặp phải phiền toái, Đàm Lập Tân lúc đó cũng đang đi công tác nước ngoài, hai bên gặp gỡ, Đàm Lập Tân che giấu để Mộc Hàm thoát khỏi tình cảnh nguy cơ.
Cũng vì sự kiện lần đó mà Đàm Lập Tân biết rõ Mộc Hàm là đặc công, cũng vì như vậy mà bây giờ hắn mới yêu cầu nàng giúp đỡ. Đây rõ ràng là xin thuốc lúc bệnh nặng, những năm qua hắn đắc tội với quá nhiều người, ở thủ đô cũng chẳng có mấy người muốn giúp đỡ hắn.
- Cục trưởng Đàm, tôi sẽ cố hết sức giúp anh tìm con gái về.
Mộc Hàm đồng ý, nàng tình nguyện giúp đỡ Đàm Lập Tân thật ra cũng không vì ơn nghĩa năm xưa, chẳng qua nàng có chút kính trọng hắn, hình tượng một cục trưởng như Đàm Lập Tân là rất hiếm có. Chưa nói đến ai khác, dù là Mộc Hàm cũng khó thể nào công chính vô tư như Đàm Lập Tân.
- Cám ơn Mộc tiểu thư, cám ơn Mộc tiểu thư.
Đàm Lập Tân vốn cũng không nghĩ rằng Mộc Hàm sẽ đồng ý hỗ trợ, vì vậy bây giờ hắn rất vui mừng, vì vậy liên tục nói lời cảm tạ.
- Cục trưởng Đàm, không cần khách khí như thế, trước tiên chúng ta phải làm việc cái đã.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng, sau đó nàng quay đầu:
- Đội trưởng Mã, anh là người phụ trách vụ án này sao?
- Đúng vậy, chị có gì cần phân phó thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp toàn lực.
Đội trưởng Mã dùng giọng khách khí trả lời, bây giờ ở thủ đô không có mấy người không biết Mộc Hàm, cũng không có vài người không biết Hạ Thiên. Vừa rồi Hạ Thiên cứu tỉnh Mai Thục Mẫn đã làm cho đám cảnh sát thở dài một hơi, nếu Mai Thục Mẫn có vấn đề gì thì bọn họ sẽ khó tránh khỏi trách nhiệm. Vì vậy mà Mộc Hàm muốn nhung tay vào chuyện này thì đám cảnh sát cũng không có biểu hiện chẳng thoải mái, ngược lại còn cảm thấy cầu còn chưa được. - .
- Vợ, bây giờ chúng ta phải giúp hắn tìm con gái sao?
Lúc này Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn cũng không quen thuộc Đàm Lập Tân, tất nhiên cũng không có hứng thú với vấn đề này, vì vậy trong giọng nói cũng mang theo chút hương vị không tình nguyện.
- Đúng vậy, chồng, xấu hổ quá, tối nay có thể tôi sẽ không cùng cậu... ....
Mộc Hàm áy náy nói, một cô gái bị bắt cóc, nếu không nhanh tay cứu giúp thì kết quả cực kỳ khó tưởng.
Hạ Thiên hỏi lại một câu:
- Vợ, có phải có một câu lạc bộ Thái Tử không?
- Có!
Mộc Hàm có hơi sững sờ:
- Chồng, sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này?
- Vợ, không phải vừa rồi có một tên điện thoại cho hắn sao?
Hạ Thiên chỉ vào Đàm Lập Tân:
- Trong điện thoại có người nói, nơi đó là câu lạc bộ Thái Tử, nói cách khác đám cướp kia đang ở câu lạc bộ Thái Tử, nhưng con gái của ông ta có ở đó hay không thì cũng không biết.
Ngoài Mộc Hàm thì những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, lỗ tai tên kia lợi hại như vậy sao? Nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên thì có vẻ không giống nói dối.
- Đội trưởng Mã, mang theo người của anh, tôi sẽ đến câu lạc bộ Thái Tử ngay bây giờ.
Mộc Hàm cũng đã mở miệng, tất nhiên nàng sẽ tin tưởng Hạ Thiên vô điều kiện.
- Chỗ đó... ....
Đội trưởng Mã có chút do dự, hắn muốn nói gì đó nhưng chợt khựng lại.
- Vợ, câu lạc bộ Thái Tử ở đâu vậy?
Hạ Thiên hỏi.
Mộc Hàm khẽ trả lời:
- Chồng, nhớ rõ lần trước Bạch Tiểu Lỗi đã nhắc đến Thái Tử Minh với chúng ta không? Câu lạc bộ Thái Tử là nơi những người kia tụ tập lại với nhau vui chơi, trước kia chỉ là một nhóm người tụ tập chơi đùa nhưng bây giờ đã phát triển đến mức bắt cóc, xem ra càng ngày càng biến tướng.
- Lại là bọn Thái Tử này.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Thôi được, vợ, hai người chúng ta đi là được, tôi sẽ đến địa phương khốn kiếp kia đập phá. Nghe cái tên Thái Tử là đã thấy phiền, tôi thuận tiện đến xem tên khốn Thái Tử Lâm Giang có ở đó hay không.
- Vậy thì được, chúng ta đi thôi.
Mộc Hàm cũng không muốn làm trễ nãi thời gian, nàng quay đầu nhìn Đàm Lập Tân:
- Cục trưởng Đàm, anh ở đây chờ tin,chúng tôi đi cứu người.
- Tôi muốn cùng đi với các người.
Đàm Lập Tân vội vàng nói.
- Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, việc này cứ giao cho chúng tôi.
Đội trưởng Mã cũng mở miệng nói, tuy hắn biết câu lạc bộ Thái Tử kia không dễ chọc vào, nhưng dù là thế nào thì hắn cũng phải đến một chuyến, vấn đề có vào được không thì là chuyện khác, nếu hắn không đi thì sau này cũng không còn cách nào tiến vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...