Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Khu căn cứ của Địa tổ.

Mộc Hàm quét mắt nhìn đám người, sau đó nàng chậm rãi nói:

- Có thể tiến vào Địa tổ đều là người có sở trường, tôi cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng các người hiểu một chuyện, Địa tổ có chức trách bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, không phải phục vụ cho gia tộc.

Mọi người yên lặng không nói lời nào, người nào cũng hiểu Mộc Hàm đang chĩa mũi dùi vào Tôn gia.

- Tôi vừa vào Địa tổ, có rất nhiều tình huống vẫn chưa quen thuộc, nếu dựa theo nguyên tắc thì những nhiệm vụ đang được chấp hành cứ tiếp tục dựa theo kế hoạch trước đó.

Mộc Hàm cũng không quan tâm đến thái độ của những người này, nàng biết rất rõ, nếu muốn chính thức khống chế Địa tổ thì nàng cần phải có thời gian. Bây giờ nàng chỉ cần đám người không ai dám cãi lệnh là được, nàng tin sau hành động lập uy vừa rồi thì vấn đề kia chẳng còn gì đáng quan tâm.

Đúng lúc này thì âm thanh của Hạ Thiên đã vang lên:

- Vợ, chúng ta khi nào thì về? Chỗ này chẳng có gì vui.

Vẻ mặt đám người Địa tổ không khỏi trở nên cổ quái, người anh em kia nghĩ rằng đang đến đây du lịch sao?

Hạ Thiên cũng không nghĩ rằng mình đến đây du lịch, một là hắn đến với vợ, hai là muốn giết chết Tôn Bác Văn. Bây giờ vấn đề đám người Tôn Bác Văn đã xong, hắn muốn cùng vợ đổi chỗ, nơi đây chẳng còn gì thú vị nữa rồi.

Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng thật ra cũng muốn cùng Hạ Thiên quay về, nhưng bây giờ nàng không thể đi được.

- Chồng, những ngày này tôi sợ rằng sẽ khá bận rộn, nếu không thì tôi đưa cậu về trước, sau đó để Yêu Yêu cùng đi với cậu nhé.

Mộc Hàm dùng giọng dịu dàng hỏi.

Mộc Hàm vừa mới tiếp nhận chức vụ tổ trưởng Địa tổ, bây giờ còn rất nhiều chuyện nàng chưa quen thuộc. Tuy nói công tác của Địa tổ và Long Tổ không khác nhau quá nhiều nhưng lúc còn ở Long Tổ thì nàng chỉ là một đặc công bình thường, bây giờ nàng là tổ trưởng Địa tổ, chức trách khác biệt quá lớn.


Hạ Thiên có chút buồn bực, xem ra vợ làm tổ trưởng Địa tổ cũng không phải chuyện gì tốt, bây giờ cũng không thể đi cùng hắn.

- Chồng, nếu không tôi đưa cậu về trước nhé?

Mộc Hàm thấy Hạ Thiên không vui thì định đưa hắn về nhà, sau đó nàng tiếp tục công tác của mình.

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn lắc đầu:

- Vợ, để tôi tự mình đi về là được, chị chỉ cần nhanh chóng xử lý xong mọi thứ và điện thoại cho tôi.

- À, được rồi, có gì tôi sẽ đến tìm cậu.

Mộc Hàm khẽ vỗ đầu, nàng cũng hy vọng có thể ở cùng một chỗ với Hạ Thiên, nhưng vì tính toán cho lâu dài mà nàng cần phải khống chế được Địa tổ, chỉ như vậy nàng mới thật sự giúp được Hạ Thiên. Sau này bọn họ sẽ có được thời gian an ổn, sau này sẽ không có phiền toái liên tục.

Tuy Mộc Hàm biết Hạ Thiên rất lợi hại, nhưng dù có lợi hại cũng không thể giết chết tất cả mọi người. Bây giờ có không ít người biết hắn lợi hại nhưng vẫn dám trêu chọc, nguyên nhân chỉ có một, đó là bọn họ thấy Hạ Thiên chỉ là một người cô độc, không có bối cảnh hùng mạnh, không có thế lực. Ngày trước Mộc Hàm có được danh tiếng là người của Tôn gia, vì vậy mà không ai trêu chọc nàng, nếu Hạ Thiên cũng có được hậu thuẫn như vậy thì chắc chắn sẽ không có ai đến gây phiền toái.

- Vợ, tôi đi trước.

Hạ Thiên xoay người chuẩn bị bỏ đi, nhưng sau đó hắn lại nhớ đến một vấn đề và quay người lại nhìn đám thành viên Địa tổ:

- Này, tôi cảnh cáo các người, không ai được phép ức hiếp vợ tôi, nếu không tôi xử lý tất cả.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, Mộc Hàm chẳng những là tổ trưởng, hơn nữa còn quá mạnh, bọn họ nào dám ức hiếp? Mộc Hàm không ức hiếp thì bọn họ đã phải cảm ơn trời đất rồi.

- Chồng, cậu yên tâm, không ai ức hiếp được tôi đâu mà lo.

Mộc Hàm nở nụ cười thản nhiên với Hạ Thiên, bây giờ nàng rất có lòng tin.

Hạ Thiên cuối cùng cũng bỏ đi, đám người Địa tổ cũng không khỏi thở phào một hơi, tên kia ở đây vô hình tạo ra áp lực cho mọi người. Kết cục của Tôn Bác Văn vừa rồi làm cho mọi người phải sợ hãi, đối với bọn họ thì chết không phải là kết cục thảm nhất, biến thành phế nhân mới thật sự là khó khăn. Tất nhiên bọn họ cũng không xác định Tôn Bác Văn có phải bị Hạ Thiên phế đi hay không, nhưng chỉ cần xem xét bộ dạng bỏ đi của Tôn Bác Văn, rõ ràng khả năng bị phế là rất cao, tất nhiên bọn họ cũng không muốn làm một Tôn Bác Văn thứ hai.

Mộc Hàm cũng cảm thấy không thoải mái, những ngày qua nàng thật sự theo bên cạnh Hạ Thiên như hình với bóng, bây giờ hai bên đột ngột tách ra, nàng giống như cũng không quá quen thuộc.

... ....

Hạ Thiên đi không nhanh không chậm trong khu quân sự, trên đường đi cũng không ai gây phiền phức cho hắn. Những địa phương này đi vào thì rất khó nhưng muốn đi ra thì rất dễ.

Một thủ đô rộng thế này mà số người Hạ Thiên quen biết còn chưa vượt qua con số mười, điều này làm hắn sinh ra cảm giác nhàm chán, khoảnh khắc này không biết làm gì mới tốt.

Nếu là ở nhà thì Hạ Thiên sẽ mở máy tính, nhưng hắn cũng khá ngốc nghếch với máy tính, điều này làm hắn bực bội.

- Có nên đi tìm Tống Ngọc Mị không nhỉ?

Hạ Thiên lầm bầm nói, không phải hắn muốn tìm Tống Ngọc Mị lợi hại kia, hắn muốn tìm Tống Ngọc Mị mặc cổ trang.

Đúng lúc này chuông điện thoại đã vang lên:

- Ông xã, điện thoại kìa... ....


Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn nhìn vào dãy số, tâm tình chợt khá hơn rất nhiều, vì người điện thoại đến là Diệp Mộng Oánh.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhớ tôi sao?

Hạ Thiên nhận được điện thoại, hắn cười hì hì nói:

- Chị sắp đến tìm tôi rồi sao?

Giọng nói êm ái của Diệp Mộng Oánh chợt truyền đến:

- Tôi đến tìm cậu rồi.

- Thật vậy sao?

Hạ Thiên càng vui sướng:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị ở đâu?

- Cậu đoán xem?

Diệp Mộng Oánh khẽ cười nói.

- À, chị đang ở sân bay.

Hạ Thiên nhanh chóng đoán được, không phải hắn đoán mò, chẳng qua lỗ tai của hắn rất thính:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị đứng đó chờ nhé, tôi sẽ đến ngay.

- Đừng, tôi đã lên xe, cậu ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị.

Diệp Mộng Oánh nói.

Hạ Thiên nhìn bốn phía, sau đó hắn buồn bực trả lời:


- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cũng không biết mình ở đâu. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Thế này đi, cậu biết cục công an ở đâu không?

Diệp Mộng Oánh suy nghĩ rồi nói:

- Tôi muốn đến phân cục Hải Điến xử lý vài sự kiện, cậu có thể đến đó chờ tôi, chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở đó.

- Được, tôi sẽ ở đó chờ chị.

Hạ Thiên vội vàng đồng ý.

- Được, vậy lát nữa gặp lại, bây giờ tôi cúp điện thoại, tôi còn có chút chuyện, phải điện thoại cho vài người khác.

Diệp Mộng Oánh nói.

- Được, Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi sẽ đến cục công an trước.

Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, sau đó hắn bắt một chiếc taxi ven đường.

Hơn mười phút sau Hạ Thiên đã đến cục công an mà Diệp Mộng Oánh còn chưa đến, điều này cũng là bình thường, dù sao từ sân bay đến đây cũng hơi xa, cần phải có thời gian.

Hạ Thiên cũng không gấp, hắn đứng ở cục công an chờ. Đúng lúc này có vài người nổi giận đùng đùng đi ra cục công an, khi thấy mặt Hạ Thiên thì vẻ mặt một người trong số đó khẽ biến đổi, sau đó người này đi về phía Hạ Thiên rồi tức giận hỏi:

- Cậu là Hạ Thiên?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui