Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị


Hạ Thiên cảm thấy rất buồn bực, xử lý một người khó khăn như vậy sao?

Khi thấy Hạ Thiên hình như có vẻ sắp thay đổi thì giọng nói của Mị Nhi cũng nhu hòa hơn, nàng cũng kiên nhẫn giải thích:

- Chuyện bọn họ tập kích tôi, tự tôi giải quyết, không cần cậu phải giúp, bây giờ cậu tùy ý giết người chỉ gây phiền toái cho tôi mà thôi.

- Được rồi, tôi đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho chị.

Hạ Thiên nói xong câu đó thì biến mất trước mặt Mị Nhi, hắn hóa thành một bóng người lướt qua nhóm người Tôn Bác Văn, ngân châm trên tay đâm lên bọn họ. Sau đó hắn xuất hiện trước mặt Mị Nhi không một tiếng động.

Mị Nhi khẽ nhíu mày, nàng muốn nói nhưng không nên lời, với năng lực của nàng bây giờ cũng không thể nhìn rõ động tác của Hạ Thiên. Nhưng nàng biết vừa rồi Hạ Thiên đã hành động, cũng biết hắn đã làm thứ gì đó.

- Tôn Bác Văn, với bộ dạng của anh bây giờ thì chắc chắn không thể chấp hành nhiệm vụ, anh đưa bọn họ về nghỉ ngơi đi.

Mị Nhi nhìn Tôn Bác Văn, nàng thản nhiên nói.

Vẻ mặt Tôn Bác Văn trở nên khó coi, hắn phát hiện từ khi Mị Nhi xuất hiện thì Hạ Thiên luôn gọi nàng là vợ, nhưng Mị Nhi vẫn không phản bác.

Thực tế cũng chẳng phải chỉ có Tôn Bác Văn chú ý đến điều này, đám người ở đây cũng chú ý, điều này làm cho tất cả mọi người, kể cả Mộc Hàm cũng không khỏi hoài nghi Mị Nhi là phụ nữ của Hạ Thiên. Nếu không với một khối băng như Mị Nhi, sao có thể để cho người khác gọi mình là vợ mà không tức giận cho được?

Điều này làm cho cánh đàn ông, đặc biệt là đám đàn ông còn chưa có người yêu cố định phải cảm thấy bất công xã hội. Bọn họ muốn tìm được một người phụ nữ có dáng người tương đối là rất khó khăn, nhưng Hạ Thiên chẳng những có một cô vợ cực phẩm, hơn nữa còn có cả hai. Kỳ quái là hai người phụ nữ kia cũng không có ý đánh nhau, chẳng lẽ thời đại đã quay ngược lại? Nếu không sao có chuyện này xảy ra?

- Các người còn đi được không?

Tôn Bác Văn quay đầu nhìn về phía mười tên thủ hạ tâm phúc, hắn trầm giọng hỏi.

- Có thể.


Đám người này vùng vẫy bò lên, Mộc Hàm tuy ra tay rất nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy bọn họ cơ bản đều có thể đứng lên. Tất nhiên cơ thể vẫn rất đau đớn.

- Chúng ta đi.

Tôn Bác Văn trầm giọng thét lên, sau đó hắn nhấc chân bỏ đi, toàn thân sinh ra cảm giác không còn chút sức lực, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Đám người khác cũng đuổi kịp Tôn Bác Văn, ngoài Tôn Báo đi phải khom lưng thì những người khác rất bình thường.

Khi đám người đi xa thì Mị Nhi không khỏi hỏi thăm Hạ Thiên:

- Vừa rồi cậu làm gì với bọn họ?

- À, đâm vào người bọn họ vài châm, sau này sẽ chết.

Hạ Thiên hời hợt nói:

- Đám ngu ngốc này dám ra tay với vợ tôi, chắc chắn phải xử lý.

Mị Nhi lập tức cảm thấy chán nản, nàng hạ giọng tức giận nói:

- Tôi chẳng phải đã nói cậu không được giết người sao?

- Vợ Mị Nhi, chị không cho tôi xử lý bọn họ vì sợ phiền, nhưng bây giờ phiền phức sẽ không đến, bọn họ cũng không tìm được chứng cứ, sợ cái gì?

Hạ Thiên cảm thấy không cho là đúng, hắn nghĩ rằng muốn xử lý đám người kia quang minh chính đại nhưng sợ Mị Nhi gặp phiền phức, hắn không muốn nàng không có phiền toái thì chỉ có thể lén xử lý bọn họ mà thôi.

Mị Nhi không biết nói gì hơn, nếu sớm biết như vậy thì nàng sẽ không nói những lời như vậy.

- Hừ, tôi đi trước.

Mị Nhi phát hiện mình không có cách nào nắm được Hạ Thiên, nhưng dù sao lần này nàng cũng không uổng công, dù sao đám người Tôn Bác Văn cũng không chết ở đây.

Nếu sau này đám người Tôn Bác Văn mới chết thì Tôn gia cũng không thể đổ lên đầu Mị Nhi, trước đó Tôn gia cũng làm chuyện xấu, bây giờ bọn họ không tìm ra chứng cứ cũng đừng hòng muốn nói được gì, đây cũng coi như là một báo ứng.

Mị Nhi sợ Hạ Thiên quấn lấy mình nên vừa nói đã đi ngay, nàng lóe lên rồi chạy đi rất xa.

- Vợ, tôi sẽ quay lại.

Hạ Thiên nói một câu với Mộc Hàm, sau đó hắn đuổi theo Mị Nhi:

- Vợ Mị Nhi, chờ tôi với.

Mị Nhi vốn lo lắng Hạ Thiên quấn lấy mình, nàng nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì còn chạy nhanh hơn, nhưng đúng lúc này âm thanh của hắn đã vang lên ở bên cạnh nàng:

- Vợ Mị Nhi, chị chạy nhanh như vậy làm gì?


Mị Nhi chợt kinh ngạc, lúc này mới vài ngày trôi qua mà hình như Hạ Thiên còn mạnh hơn cả trước kia, trước đó hắn sao có thể dễ dàng đuổi kịp nàng như vậy được?

Mị Nhi thấy mình khó thoát cũng chỉ biết dừng lại, nhưng nàng chọn vị trí rất vắng, cũng không có ai qua lại, như vậy miễn cho người khác không chế giễu.

- Cậu còn có chuyện gì?

Mị Nhi hỏi thăm:

- Tôi bề bộn nhiều việc, nếu cậu không có gì quan trọng thì để sau này hãy nói.

- Vợ Mị Nhi, có chuyện rất quan trọng.

Hạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Mị Nhi:

- Bây giờ tôi có một biện pháp giải quyết vấn đề thân thể của chị, như vậy chị không cần thi châm vào mỗi tháng.

- Có biện pháp sao?

Mị Nhi có hơi sững sờ, nàng thật sự không ngờ người này tìm nàng vì có chuyện chính.

- Tất nhiên là có biện pháp.

Hạ Thiên gật đầu:

- Vợ Mị Nhi, hơn nữa tôi còn có thể làm cho chị lợi hại hơn.

- À, rất đơn giản, tôi chỉ cần thi châm giúp chị là được. :

Hạ Thiên trừng mắt, sau đó hắn bắt đầu giật dây Mị Nhi:

- Vợ Mị Nhi, nếu không bây giờ tôi giúp chị thi châm nhé?

Mị Nhi có chút do dự, nàng hỏi:


- Mất bao lâu?

- Nhanh thôi, chỉ nửa ngày là cao.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, tuy thi châm chỉ mất hơn chục phút nhưng sau đó còn phải giúp vợ tắm rửa, thuận tiện còn đánh nhau với vợ trên giường, thời gian nửa ngày vẫn còn ít.

Mị Nhi cũng có chút động tâm với điều này, nhưng nàng có chút do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Bây giờ tôi có việc, thế này nhé, khi nào tôi rãnh sẽ điện thoại cho cậu.

Mị Nhi gần đây rất quan tâm đến tình huống thân thể của mình, nàng cũng muốn làm cho mình trở nên bình thường, nàng cũng tin Hạ Thiên có năng lực như thế, nhưng bây giờ nàng quả thật không có nửa ngày nhàn rỗi, nếu là nửa giờ thì nàng còn có thể miễn cưỡng.

- Được rồi.

Hạ Thiên cũng không gấp, sua đó hắn cười hì hì nhìn Mị Nhi:

- Vợ Mị Nhi, để tôi ôm chị một cái.

Hạ Thiên giang tay muốn ôm Mị Nhi, lúc này nàng trừng mắt nhìn hắn rồi lóe người lên, Hạ Thiên ôm vào khoảng không.

Nhưng Hạ Thiên cũng không tiếp tục đi theo Mị Nhi, hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn về phía Hạ Thiên biến mất mà thì thào nói:

- Thật sự không cho ôm sao? Chưa thành vợ nhưng cũng đừng nhỏ mọn như vậy chứ?

Nếu Tống Ngọc Mị chuyên ăn mặc cổ trang trước kia mà nghe thấy những lời này của Hạ Thiên thì chắc chắn sẽ muốn bóp hắn chết tươi, nàng nào muốn tự nguyện để hắn ve vuốt chứ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui