- Chị Mộc Hàm.
Một giọng nam có vài phần từ tính truyền đến, cửa xe mở ra, một người đàn ông khôi ngô bước xuống. Người này mặc tây trang bạch sắc, làn da ngăm đen nhưng lại mặc đồ trắng, đúng là trái ngược sinh ra cảm giác đánh sâu vào thị giác.
Khi thấy người này thì Mộc Hàm có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói lời nào, người đàn ông quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi duỗi tay phải nói:
- Hạ Thiên, kính ngưỡng đã lâu, tôi là Bạch Tiểu Lỗi.
Người này rất khách khí nên Hạ Thiên bắt tay với hắn, sau đó Hạ Thiên dùng giọng tò mò hỏi:
- Anh đen như vậy sao lại có họ Bạch?
- À.
Bạch Tiểu Lỗi có chút xấu hổ:
- Điều này...Đúng là không có biện pháp, là di truyền, là di truyền.
- Chồng, vị này là Tam thiếu gia của Bạch gia trong ba tiểu gia tộc thủ đô, là Bạch Tam thiếu gia, Nhâm Trung Hằng chính là thủ hạ của anh ấy.
Mộc Hàm nói với hạ thiên, giọng điệu tuy không lớn nhưng có thể cho Bạch Tiểu Lỗi nghe được rõ ràng. Nhìn qua thì thấy nàng giống như giới thiệu thân phận của Bạch Tiểu Lỗi, nhưng thực tế nàng cũng nói rõ về Bạch Tiểu Lỗi, nàng biết khá rõ về đối phương.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Nhâm Trung Hằng không phải đã nói không có đại ca sao? Hắn dám gạt tôi, tôi phải cho hắn một trận.
- Chồng, Nhâm Trung Hằng thật sự cũng không gạt cậu, chẳng qua hắn chẳng dám bán đứng Bạch Tam thiếu gia mà thôi.
Mộc Hàm lại nói đỡ cho Nhâm Trung Hằng một câu.
- Hạ Thiên, thật ra tôi cũng không tính là đại ca của Nhâm Trung Hằng, chẳng qua hai bên có chút quan hệ hợp tác mà thôi.
Bạch Tiểu Lỗi giải thích cho Nhâm Trung Hằng.
Mộc Hàm đón lời:
- Bạch Tam thiếu gia cần gì phải khiêm nhường như vậy? Tôi tin anh nói gì thì Nhâm Trung Hằng đều phải làm theo, nếu nói anh là đại ca thì cũng không phải là giả.
- À, chị Mộc Hàm, nếu nói như vậy cũng chưa hẳn, nhưng tôi thật sự là bạn của Hằng ca.
Bạch Tiểu Lỗi có chút xấu hổ, trong lòng thầm nói, người phụ nữ này không hổ danh là người Long Tổ, đúng là cái gì cũng biết.
- Bạch Tam thiếu gia, những thứ này không cần phải giải thích, anh tìm chúng tôi có chuyện gì?
Mộc Hàm mở miệng hỏi, nàng tin Bạch Tiểu Lỗi xuất hiện ở đây là có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ chẳng đơn thuần chỉ đến chào hỏi bọn họ.
Bạch Tiểu Lỗi không khỏi thở ra một hơi, trong lòng có chút cảm kích vì lời nói mở đường của Mộc Hàm. Hắn gật đầu rồi nói:
- Chị Mộc Hàm, tôi thật sự có chuyện muốn nói với chị và Hạ Thiên, nhưng nơi đây cũng không tiện, nếu hai người không ngại thì chúng ta đổi chỗ nhé?
Bạch Tiểu Lỗi dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Bây giờ cũng đã đến giữa trưa, tôi mời hai vị dùng cơm, vừa ăn vừa nói, thế nào?
- Chồng, cậu thấy thế nào?
Mộc Hàm quay đầu nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu:
- Được rồi, người này nhìn có vẻ không tệ, nể mặt đi ăn một bữa cơm cũng không sao?
- Đa tạ đã nể mặt, Hạ Thiên, chị Mộc Hàm, mời hai vị lên xe.
Bạch Tiểu Lỗi thấy Hạ Thiên đồng ý thì rất vui sướng, hắn vội vàng kéo cửa xe.
Mộc Hàm mỉm cười kéo Hạ Thiên lên xe, cũng may khu vực lân cận không có vài người biết được thân phận của Bạch Tiểu Lỗi, nếu không tình cảnh vừa rồi sẽ làm người ta lồi mắt. Đường đường là Bạch Tam thiếu gia mà đi làm tài xế cho người ta, điều này rất khó tưởng. Bạch Tiểu Lâu nghe qua có vẻ là tên người nhưng thực tế lại là một nhà hàng, nơi này cũng không có danh tiếng gì ở thủ đô nhưng vào mới cảm thấy rất đắt, một bình trà ở bên trong cũng hơn mười ngàn, một bữa cơm cũng vài chục ngàn, rõ ràng không phải là địa phương mà người thường có thể vào dùng cơm.
Thật ra Bạch Tiểu Lâu chính là nhà hàng mà Bạch Tiểu Lỗi mở ra, nơi đây là chốn kinh doanh lỗ vốn, tất nhiên hắn cũng chẳng trông cậy vào lợi nhuận ở đây, bình thường hắn chỉ dùng nơi đây để tiếp khách. Trong nhà hàng dù là người pha trà hay đầu bếp đều là đỉnh cấp, có thể làm cho những vị khách khó tính nhất cảm thấy thỏa mãn. Tất nhiên hắn chiêu đãi ở đây còn vì một nguyên nhân khác, vì nơi đây rất an toàn.
Bây giờ Bạch Tiểu Lỗi mở tiệc chiêu đãi Hạ Thiên và Mộc Hàm trong Bạch Tiểu Lâu, hắn dùng tay rót trà nói:
- Hạ Thiên, Mộc Hàm tiểu thư, trước tiên uống một ly trà, đây là Đại Hồng Bào, nghe nói rất đỉnh cấp, mời mọi người dùng thử.
Hạ Thiên nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn tán dương một câu:
- Cũng không tệ lắm.
Mộc Hàm cũng phẩm trà không nhanh không chậm, nàng cũng khá hiểu rõ vị Bạch Tam thiếu gia này, Long Tổ biết rất rõ về những thế lực giang hồ ở thủ đô, nhưng những người này không gây hại cho an toàn của quốc gia, vì vậy Long Tổ cũng không ra tay. Tất nhiên biết trước tư liệu về bọn họ chỉ là đề phòng tai họa bất ngờ mà thôi.
- Mộc Hàm tiểu thư, có phải chị cũng nghe qua về Thái Tử Minh phải không?
Bạch Tiểu Lỗi lúc này mới mở miệng hỏi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Thái Tử Minh sao?
Mộc Hàm khẽ nhíu mày:
- Đây không phải là một đám tự cho mình là thái tử trong thể chế sao?
- Mộc Hàm tiểu thư, trước kia tôi cũng nghĩ là như vậy.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lỗi trở nên ngưng trọng:
- Đáng lý ra trên khắp thủ đô, cái gọi là Thái Tử cũng là rất nhiều, nhưng những vị con nhà quan này trước kia rất an phận. Vài năm trước một nhóm chẳng phải là con nhà quan tập trung lại tạo thành Thái Tử Minh, những người này chỉ ngẫu nhiên làm vài cuộc họp mặt, không có hành vi gì quá đáng, hầu như không ai quan tâm, nhưng nửa tháng gần đây sự việc phát sinh biến hóa.
- Biến hóa gì?
Mộc Hàm hỏi.
- Trên giang hồ thủ đô chợt xuất hiẹn một bang hội là Thái Tử Minh, bang hội này tiếp nhận tất cả các yêu cầu, chỉ cần cho giá cao, dù là giết người phóng hỏa hay cướp gái, bọn họ đều làm cả. Hơn nữa bọn họ còn đưa ra một thông điệp cho các bang hội khác ở thủ đô, cần phải quy thuận Thái Tử Minh.
Bạch Tiểu Lỗi chậm rãi nói:
- Đáng lý ra cơ bản chẳng có ai quan tâm đến đám người này, nhưng vài hôm trước bọn họ bắt đầu ra tay, đã có ba đại ca các bang hội khác bị bọn họ ra tay, mà đêm trước Mộc Hàm tiểu thư mà không đến đúng lúc, sợ rằng cả nhà Nhâm Trung Hằng cũng khó tránh khỏi tử cục.
- Có chuyện này sao? Thái Tử Minh này có liên quan gì đến Thái Tử Minh trước kia không?
Vẻ mặt Mộc Hàm có hơi biến đổi, phải biết rằng thủ đô dưới chân thiên tử, dù nơi đây cũng có hắc bang nhưng so sánh với địa phương khác thì ẩn nhẫn hơn, không dám kiêu ngạo quá mức. Bây giờ Thái Tử Minh quá kho trương, rõ ràng đã phạm vào điều tối kỵ ở thủ đô, nếu Thái Tử Minh này có liên quan đến Thái Tử Minh kia, nếu nói theo lý thì bọn họ phải kiêng kỵ mới đúng.
- Tạm thời tôi còn chưa xác định, nhưng tôi biết rõ Thái Tử Minh này đang nghe hiệu lệnh của một tên gọi là Thái Tử.
Bạch Tiểu Lỗi trả lời.
Hạ Thiên lúc này lại nói:
- Có phải tên Thái Tử kia không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...