Hạ Thiên hiểu rất rõ lời nói của Tạ Hiểu Phong, trước đó hán đến Giang Hải cũng vì không ai tin hắn là Hạ thần y nên chẳng được gì. Bây giờ hắn vừa đến thủ đô, chắc chắn tình huống cũng như trước, muốn chữa bệnh kiếm tiền cũng không dễ.
- Vậy chú có biện pháp gì để mọi người tình nguyện để tôi chữa bệnh không?
Hạ Thiên cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, vì vậy hắn mở miệng hỏi thăm Tạ Hiểu Phong.
Trên người Hạ Thiên không còn đồng nào, vì vậy hắn cần kiếm tiền. Tuy với năng lực của hắn thì cướp bóc rất dễ dàng, nhưng đối với hắn thì cướp bóc là không thể được, rất mất thân phận. Còn chuyện ăn cơm chùa, hắn cảm thấy ngẫu nhiên ăn một bữa thì không sao, nhưng cũng vì không có tiền mà đi ăn cơm chùa thì quá mất thân phận.
- Thiên ca, nếu muốn người ta tin mình là thần y, như vậy anh phải trị bệnh, nếu không sẽ rất phiền, một hai ngày là khó thể kiếm được tiền.
Tạ Hiểu Phong cẩn thận nói.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Anh muốn kiếm được tiền ngay đêm nay.
- Điều này, thiên ca, nếu không chúng ta đi bệnh viện, để xem có tìm được người bệnh nào không?
Tạ Hiểu Phong chợt có một ý nghĩ.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có biện pháp nào khác, vì vậy gật đầu:
- Chú đưa anh đến bệnh viện.
Tạ Hiểu Phong tuy vẫn rất đói bụng nhưng cũng không dám đi ăn cơm, hắn tranh thủ đưa Hạ Thiên đến một bệnh viện tương đối quen thuộc, là bệnh viện Nhân Tâm thủ đô.
Bệnh viện Nhân Tâm thủ đô là một bệnh viện tư nhân, cái tên khá tốt, vì những năm gần đây muốn tìm được một bệnh viện có nhân tâm còn khó hơn cả trúng xổ số.
- Thiên ca, bệnh viện này được người ta gọi là bệnh viện hiểm độc, những người có tiền sẽ không đến đây chữa bệnh, nhưng khốn nổi bệnh viện này quảng cáo ở khắp nơi, thủ đô lại nhiều người, rất nhiều người không hiểu rõ tình huống nên tin quảng cáo và chạy đến. Trình độ bác sĩ ở đây rất thấp kém, vì vậy em nghĩ rằng trong đây có rất nhiều người bệnh.
Tạ Hiểu Phong đứng ở bên ngoài giới thiệu tình hình bệnh viện cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên chỉ vào một cái dù lớn ở cổng bệnh viện nói:
- Ông lão kia đang làm gì vậy?
Ngoài cửa bệnh viện là một chiếc dù lớn, một ông lão hơn sáu mươi đang ngồi bên dưới, trước mặt có một chiếc bàn lớn, bên cạnh còn có vài người vây quanh, nhìn qua có vẻ rất náo nhiệt.
- À, thiên ca, đó là bác sĩ của bệnh viện Nhân Tâm, mỗi ngày đều có bác sĩ của bệnh viện ra đó gọi là chữa bệnh từ thiện, tự xưng là trung y, miễn phí cho người xem bệnh.
Tạ Hiểu Phong hiểu rất rõ:
- Nhưng thật ra chỉ là gạt người, ông lão kia có phải là trung y hay không thì chẳng thằng nào nghiệm chứng được, dù sao người nào đén cũng được lão nói có bệnh. Khốn kiếp chính là khám bệnh miễn phí nhưng chỉ là khám, muốn điều trị phải vào trong, sau đó làm một mớ xét nghiệm, dù có bệnh hay không cũng lấy vài ngàn tiền xét nghiệm rồi nói sau.
Tạ Hiểu Phong dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra những năm gần đây người nào cũng có vấn đề về sức khỏe, vấn đề là người địa phương ở đây đã biết danh tiếng của bệnh viện này, vì thế người đến khám bệnh phần lớn đều từ bên ngoài, bọn họ bị lừa đến, không biết bệnh viện này là gì.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú với vấn đề này, đại sư phụ đã nói với hắn, đám người ở bệnh viện đều là loại người lòng dạ hiểm độc, thậm chí còn đen tối hơn cả đại sư phụ. Tuy Đại sư phụ xem bệnh với chi phí cao nhưng có thể chữa hết bệnh cho người ta, mà bệnh viện thì chữa nhẹ thành nặng, bệnh nặng thành kẻ chết, thậm chí dù có chết cũng không phải là trách nhiệm, cái gì mà "áo quần còn có số nói gì con người", đúng là mất lương tâm.
- Nhưng vì sao bệnh viện kia khám bệnh miễn phí vẫn có nhiều người đến xem bệnh như vậy?
Hạ Thiên hỏi, hắn cảm thấy có chút hứng thú.
- Thiên ca, là thế này, bây giờ mọi người đều tham rẻ, nghe nói miễn phí là dù có bệnh hay không cũng sẽ đến khám chơi. Những người cảm thấy sức khỏe không tốt thì lại càng muốn đến, bọn họ cảm thấy dù thế nào cũng không mất tiền, đến khám cũng chẳng có vấn đề gì.
Tạ Hiểu Phong khẽ gật đầu:
- Bệnh viện Nhân Tâm vì nắm chặt tâm lý này mà mỗi ngày đều cho bác sĩ ngồi trước cổng khám bệnh miễn phí, sau đó người nào cũng có bệnh, ai cũng phải vào xét nghiệm để kiểm tra. Vì vậy anh đừng nghĩ bệnh viện này trình độ không tốt mà xem thường, bọn họ kiếm được rát nhiều tiền.
- Thì ra là vậy, vậy anh cũng ra chữa bệnh miễn phí.
Hạ Thiên suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng đưa ra ý tưởng. Trước tiên phải chữa bệnh miễn phí, sua đó có người tin mới "làm ăn" được. Tuy điều này làm hắn cảm thấy không có lời, nhưng kinh nghiệm khi vừa đến Giang Hải làm hắn hiểu được khó thể làm người ta tin tưởng, vì vậy muốn đêm nay có tiền chỉ có thể khám bệnh miễn phí cho vài người.
Tạ Hiểu Phong chợt sững sờ:
- Thiên ca, anh muốn chữa bệnh từ thiện à? Ở đây sao?
- Đúng vậy, là chỗ này.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Cậu giúp tôi đi chuẩn bị, sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta chữa bệnh từ thiện trước đã.
- Thiên ca, anh chờ chút, em sẽ lập tức đi chuẩn bị.
Tạ Hiểu Phong tuy cảm thấy rất quỷ dị nhưng cũng không dám trái ý Hạ Thiên, hắn nhanh chóng đi lấy về một cái dù, hai chiếc ghế, một cái bàn. Cuối cùng hắn còn đưa đến một cái loa, quyết định dùng "tiếng hát át tiếng bom".
Tạ Hiểu Phong cảm thấy bệnh viện Nhâm Tâm này không ra gì nhưng Hạ Thiên lại thấy tốt, vì vậy cũng không còn biện pháp. Cũng may không có bảo vệ bệnh viện đến tìm phiền toái, đây cũng là công lao của Tạ Hiểu Phong, đám bảo vệ biết mặt hắn, biết rõ hắn là lưu manh, không muốn dây vào, vì vậy ra vẻ như không phát hiện ra.
- Thiên ca, như vậy được chưa?
Tạ Hiểu Phong chuẩn bị tốt tất cả thì quay sang hỏi thăm Hạ Thiên.
- Như vậy người ta sẽ biết chúng ta chữa bệnh từ thiện sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Không có gì, em sẽ dùng loa hô lên, mọi người sẽ biết.
Tạ Hiểu Phong chỉ vào loa.
- À, vậy cậu hô hào đi, nói là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ đến chữa bệnh miễn phí.
Hạ Thiên cũng không quan tâm. Bạn đang đọc truyện được tại
Tạ Hiểu Phong có chút chần chừ, sau đó hắn cầm loa hô lên:
- Hạ thần y đệ nhất thiên hạ đến chữa bệnh miễn phí, từ cảm cúm đến ung thư, cúm chó cúm gà cúm trâu cúm voi, tất cả đều chữa tốt, đi ngang qua thì lăn vào mà chữa... ....
Tuy Tạ Hiểu Phong không hiểu y thuật của Hạ Thiên là thế nào nhưng vẫn cảm thấy sẽ là rất tốt, còn vấn đề chữa đủ bệnh, tất nhiên đây là quảng cáo. Hắn dù sao cũng phải khoa trương một chút, nếu không sao thu hút được người ta?
Tạ Hiểu Phong dùng loa hô hào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người,d đám người đang chữa bệnh từ thiện ở bệnh viện Nhân Tâm bên kia cũng nhìn sang, thậm chí đám người đi đường cũng phải chú ý. Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, hơn nữa còn chữa được trăm bệnh, từ ung thư đến cúm trâu cúm chó, sao không chú ý cho được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...