- Không cần... ....
Thư Tịnh thầm hô lớn, nàng không hiểu rõ, người này sao lại mạnh mẽ như vậy, nàng chẳng phải thua cuộc hai lần sao? Không cần phải đưa thân ra trả nợ chứ?
Đáng tiếc là Hạ Thiên lại không nghe được tiếng lòng của Thư Tịnh, vì vậy hắn ôm nàng đi thẳng vào phòng tắm.
- Vợ Tịnh Tịnh, có muốn tôi giúp chị cởi quần áo không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Á... ....
Thư Tịnh kêu lên một tiếng duyên dáng, sau đó nàng liên tục nói:
- Không cần, tôi..Tôi tự mình ra tay.
Hạ Thiên đặt Thư Tịnh xuống, thật ra hắn rất thích tự mình cởi quần áo của Thư Tịnh, nhìn vợ cởi quần áo cũng là một loại cảm giác hưởng thụ.
Nhưng đợi một Hạ Thiên lại phát hiện Thư Tịnh không muốn tự mình cởi quần áo, vì vậy hắn không khỏi thúc giục:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị còn chưa cởi ra?
- Cậu nhìn như vậy sao tôi cởi?
Thư Tịnh căm giận nói.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi là chồng chị, chị cho tôi xem là lẽ đương nhiên, sao không cởi được?
Hạ Thiên chăm chú nói.
Thư Tịnh rất muốn nói mình không phải là vợ của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng biết người này không thể nào phân biệt phải trái, vì vậy dứt khoát không nói ra, nhưng nàng phải lấy cớ gì để thoái thác đây?
Đúng lúc Thư Tịnh đang nghĩ nên tìm cách nào để tiếp tục là một thiếu nữ trong trắng thì điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên:
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....
Thư Tịnh tranh thủ thời gian cầu nguyện, nàng mon sao lưu manh có việc phải đi ngay, như vậy nàng sẽ an toàn.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn nhìn tên người gọi và phát hiện đó là Vương Tiểu Nha, vì vậy nhận máy ngay lập tức.
- Hạ Thiên ca ca, Hạ Thiên ca ca, anh đang ở đâu? Mau đến cứu chúng em.
Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hô kinh hoàng của Vương Tiểu Nha.
- Các em làm sao vậy?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Có người muốn giết chị Sở, chị Sở đưa em chạy trốn, anh đến nhanh... ....
Giọng điệu của Vương Tiểu Nha rất dồn dập, còn mang theo hương vị khóc nức nở.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị ở đây chờ tôi về.
Hạ Thiên không tắt điện thoại, hắn nhanh chóng nói với Thư Tịnh một câu, sau đó chạy khỏi phòng, hắn vừa chạy vừa nói vào điện thoại:
- Các em ở đâu?
- Hạ Thiên ca ca, chúng em vừa chạy vào một tòa nhà lớn, chị Sở nói cũng không biết đây là chỗ nào... ....
Vương Tiểu Nha nói đến đây thì điện thoại bị cắt.
Hạ Thiên định gọi điện thoại lại nhưng nghĩ rằng nha đầu kia cũng căn bản không biết mình ở đâu, tiếp tục gọi cũng vô dụng. Vì vậy hắn quyết định điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, nhờ cậy Tiểu Yêu Tinh vẫn tin tưởng hơn.
... ....
Sở Dao chịu đựng cơn đau, nàng kéo Vương Tiểu Nha chạy lên cầu thang. Tòa nhà lớn này đến tối không có người, thang máy cũng không mở, vì vậy cũng chỉ có thể đi cầu thang mà thôi.
Cũng may tòa nhà này cũng không cao, chỉ có hơn mười tầng, vài phút sau Sở Dao và Vương Tiểu Nha đã chạy đến sân thượng, sau đó cả hai ngồi xổm xuống cửa.
- Tiểu Nha, em qua kia trốn đi.
Sở Dao chỉ đến một góc rẽ, phía kia có nhiều vật chướng ngại, một cô gái nhỏ trốn cũng không có vấn đề.
- Chị Sở, em không đi, vừa rồi nguy hiểm chị cũng không bỏ rơi em, bây giờ sao em có thể bỏ chị đi được?
Vương Tiểu Nha lắc đầu:
- Tiểu Nha em cũng chẳng phải không có nghĩa khí.
Sở Dao không nói gì, lúc này nàng cần tích góp sức lực đã mất.
- Chị Sở, vừa rồi em đã điện thoại cho Hạ Thiên ca ca, nhưng em cũng không biết đây là đâu, điện thoại cũng đã rơi mất, em cũng không dám nhặt lại, chẳng biết Hạ Thiên ca ca có thể tìm được chúng ta hay không?
- Vậy à?
Tinh thần Sở Dao lập tức chấn động:
- Chồng nhất định có thể tìm được chúng ta.
Sở Dao có một loại sùng bái mù quáng với Hạ Thiên, đối với nàng thì Hạ Thiên không gì không làm được.
- À, Hạ Thiên ca ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ có thể tìm được chúng ta.
Vương Tiểu Nha khẽ gật đầu, nàng cũng giống như Sở Dao, rất sùng bái Hạ Thiên.
Sở Dao không nói thêm điều gì, nàng cởi áo, sau đó dùng áo cột vào vị trí đang chảy máu dưới bắt chân. Vừa rồi nàng bỏ chạy làm cho vết thương liên tục chảy máu, bây giờ vì mất nhiều máu mà nàng sinh ra cảm giác mê muội, nàng phải cầm máu.
- Bà nhất định phải gắng gượng đến lúc chồng đến, bà còn là xử nữ, không thể chết như vậy được.
Sở Dao thầm nói với mình, sau đó nàng khẽ cắn môi:
- Đám khốn nạn này dám đánh lén bà, chỉ cần bà không chết, nhất định sẽ tiêu diệt chúng mày.
Sau khi Tứ Hải bang bị diệt thì hầu như tất cả hắc đạo thành phố Giang Hải đều nằm trong sự khống chế của Sở Dao, nàng căn bản không thể tưởng tượng được trong thành phố Giang Hải còn có người dám ra tay với nàng. Gần đây nàng không thích đưa thuộc hạ ra theo, vì vậy hôm nay bên người không có ai cũng dám đưa Vương Tiểu Nha đi chơi.
Trước tiên Sở Dao đưa Vương Tiểu Nha đi đua xe, sau đó dẫn đến quán bar. Trước đó nàng còn đề phòng Vương Tiểu Nha, bây giờ đã rất có cảm tình. Tiểu Nha gọi nàng là sư tỷ, mà Sở Dao cũng phát hiện mình rất thích tiểu muội xinh đẹp này, vì vậy hai người ở cùng nhau vài giờ, tất nhiên quan hệ phát triển rất nhanh.
Sau khi Sở Dao nhảy nhót mỏi mệt trong quán bar thì quyết định đưa Vương Tiểu Nha về nhà mình, bây giờ cũng không còn sớm, phải tắm rửa và đi ngủ. Nhưng nàng vừa ra khỏi quán bar thì đã có một nhóm người phóng đến.
Sở Dao không phải là lần đầu tiên thấy tình cảnh này, vì vậy nàng rút đao không do dự. Khốn nổi lúc này đối phương có người rút súng, đối phương bắn vào bắp chân nàng. Bạn đang đọc truyện được tại
Tuy Sở Dao đánh đấm rất giỏi nhưng không thể chịu nổi khi đối phương có súng, hơn nữa nàng đã bị thương, vì vậy chỉ còn cách dẫn Vương Tiểu Nha chạy trốn. Đám người kia cũng đuổi theo không bỏ, cuối cùng đuổi Sở Dao và Vương Tiểu Nha đến tòa cao ốc này.
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, Sở Dao kéo Vương Tiểu Nha, ý nói nên bỏ trốn. Nàng nắm chặt dao nhỏ, chỉ cần có người vào cửa thì nàng sẽ cho hắn một dao không chút do dự.
Vương Tiểu Nha suy nghĩ một chút rồi cảm thấy nên trốn ra xa một chút, nàng cũng không ngốc, cũng biết mình ở lại chỉ gây vướng víu cho Sở Dao mà thôi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng cũng không phải chỉ có một người. Lần này đối phương ra tay với Sở Dao, điều động nhiều người xem ra cũng vì tình thế bắt buộc.
Cuối cùng cũng có một người từ phía dưới đi lên, Sở Dao bắn người, nàng phóng về phía đối phương, một dao vung ra hướng về phía trái tim đối phương. Lần này nàng ra tay sẽ không lưu tình, quyết định giết chết một người.
- Đùng!
Tiếng súng vang lên.
- Á... ....
Sở Dao kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay trúng một viên đạn, điều này làm nàng không thể nào tiếp tục cầm dao, càng chưa nói đến vấn đề giết người.
- Sở đại tiểu thư, cô muốn chết sao?
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Sở Dao, lúc này cũng có vài họng súng đen ngòm chĩa vào đầu nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...