- Được, được, được, bố không hỏi, tóm lại con thích là được.
Thư Thế Minh rất sủng ái đứa con độc nhất, hơn nữa con gái trước nay luôn nghe lời, vì vậy lão cũng không lo lắng con gái sẽ tìm loại đàn ông trời ơi đất hỡi.
Thư Thế Minh khẽ dừng lại, sau đó còn nói thêm:
- Tiểu Tĩnh, bây giờ bố còn phải lên lớp, nếu con không có việc gì có thể tâm sự với Tiểu Vu. Hôm nay Tiểu Vu xin nghỉ đến thăm thầy, thuận tiện cũng đến thăm con, co giúp bố chiêu đãi cậu ấy nhé?
- Dạ, con biết rồi.
Thư Tịnh có chút không tình nguyện, nhưng nàng vẫn đáp ứng.
- Tiểu Vu, cậu cứ ở đây tâm sự với Tiểu Tĩnh, thầy phải lên lớp.
Thư Thế Minh nói nới người đàn ông họ Vu.
- Vâng, thầy Thư, thầy cứ đi dạy.
Người đàn ông dùng giọng khách khí nói.
Thư Thế Minh nhanh chóng rời khỏi phòng, lúc này trong phòng chỉ còn lại Hạ Thiên, Thư Tịnh và người đàn ông họ Vu, bầu không khí cũng chợt trở nên quỷ dị.
- Tôi tự giới thiệu, tôi là Vu Tuấn Phi. Bạn đang đọc truyện được tại
Người đàn ông họ Vu nhìn Hạ Thiên rồi chủ động mở miệng nói.
Hạ Thiên không nhìn Vu Tuấn Phi, hắn không quan tâm đến đối phương, hắn không có hứng thú với đàn ông, lúc này hắn chủ yếu đặt ánh mắt lên Vợ Tịnh Tịnh xinh đẹp khêu gợi.
Trong mắt Vu Tuấn Phi lóe lên chút tức giận nhưng lại cố gắng nặn ra nụ cười:
- Xem ra anh bạn này chưa nghe qua tên tôi.
- Tôi phải nghe qua tên anh sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, đồng thời cũng có chút bất mãn:
- Đừng gọi tôi là anh bạn, tôi không phải là bạn của anh, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Thư Tịnh vội vàng xen vào một câu:
- Anh Vu, Hạ Thiên chưa từng xem bóng đá, vì vậy không được biết tên anh.
- Điều này có liên quan đến bóng đá sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn biết bóng đá là gì, tất nhiên Thư Tịnh cũng nói không sai, hắn không có hứng thú với bóng đá.
- Anh Vu là ngôi sao bóng đá, anh ấy là người thành phố Giang Hải chúng ta, trước kia từng đá cho câu lạc bộ Giang Hải, bây giờ đã chuyển đến thủ đô, trong câu lạc bộ An Dân, cậu đã nghe qua câu lạc bộ này chưa?
Thư Tịnh giới thiệu cho Hạ Thiên:
- Bây giờ câu lạc bộ này đang đứng đầu bảng xếp hạng giải vô địch quốc gia.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn thành thật trả lời:
- Chưa từng nghe qua bao giờ.
Thư Tịnh có chút bất đắc dĩ, người này đúng là dốt đặc cán mai với bóng đá, đúng là không còn biện pháp, vì vậy nàng phải nói thêm:
- Anh Vu là thành viên đội bóng quốc gia, là tiền đạo chủ lực của đội bóng quốc gia.
- Đội bóng quốc gia?
Hạ Thiên đón lời:
- À, thứ này thì anh biết, mấy ngày trước anh xem thời sự, nghe nói đội bóng quốc gia là đội heo, cũng là một đám heo của quốc gia, đúng không?
Thư Tịnh lập tức không còn gì để nói, tuy đội bóng quốc gia được gọi là đội heo nhưng cũng không nên nói thẳng trước mặt Vu Tuấn Phi như vậy chứ?
Thư Tịnh nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vu Tuấn Phi mà cảm thấy sự việc đang chuyển biến xấu, nàng đang định mở miệng giảng hòa thì Hạ Thiên đã mở miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Vu Tuấn Phi rồi vừa lắc đầu vừa lầm bầm:
- Không đúng, nếu dựa theo câu nói kia thì anh chẳng phải là heo sao? Nhưng tôi thấy anh là người rõ ràng.
- Mày nói gì?
Vu Tuấn Phi cuối cùng cũng không nhịn được, hắn rống lên với Hạ Thiên:
- Mày dám nói vậy sao? Có tin tao đánh chết mẹ mày không?
- Anh Vu, đừng nóng, đừng nóng, chỉ là hiểu lầm mà thôi, hiểu lầm thôi.
Thư Tịnh liên tục nói.
- Hừ!
Vu Tuấn Phi hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu Tĩnh, anh nể mặt em, chỉ cần hắn xin lỗi thì anh sẽ không so đo. Nhưng là một người anh, lúc này anh phải nhắc nhở em, người bạn trai này của em rất vô văn hóa, nên sớm thay đổi đi.
- À, bây giờ tôi đã tin anh là heo.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Vu Tuấn Phi:
- Chỉ có heo mới ngốc như vậy?
- Con mẹ mày, nể mặt rồi còn bố láo vậy sao?
Vu Tuấn Phi thực sự nổi giận:
- Nếu không nể mặt Tiểu Tĩnh, tao đã đập chết mẹ...Á... ....
Hạ Thiên tung một đá lên người Vu Tuấn Phi, tên này đang ngồi trên ghế lập tức mang theo chiếc ghế ngã ngược ra phía sau, đồng thời còn rên lên thảm thiết.
Thư Tịnh không khỏi dùng hai tay che mặt, lưu manh này đúng là chuyên làm hỏng việc, mới yên ổn được một lúc đã ra tay đánh người.
- Con mà mày, dám đánh ông sao?
Vu Tuấn Phi thiếu chút nữa đã nổi điên, hắn nhảy dựng lên rồi vừa mằng vừa khiêng ghế phóng về phía Hạ Thiên.
- Anh Vu, đừng xúc động... ....
Thư Tịnh vội vàng hô lên một câu.
- Á... ....
Lại là một tiếng thét thảm thiết, Vu Tuấn Phi ngã đập đầu xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục.
Chiếc ghế cũng hy sinh rất vinh quang, nhưng Thư Tịnh cũng không nhìn chiếc ghế, nàng nhìn Vu Tuấn Phi nằm trên mặt đất một lúc lâu mà vẫn chưa thể đứng lên, sau đó lẩm bẩm:
- Tôi đã nói anh đừng xúc động rồi mà... ....
Tuy bây giờ Thư Tịnh vẫn chưa hiểu rất rõ về Hạ Thiên, nhưng nàng ít nhất cũng biết lưu manh này đánh đấm rất giỏi, Vu Tuấn Phi dù là cầu thủ bóng đá, người cao thân lớn nhưng muốn đánh Hạ Thiên thì chỉ chuốc khổ vào người.
- Đầu heo, còn chưa chịu bò lên sao? Nằm dưới đấy làm gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vu Tuấn Phi ở trên mặt đất:
- Có tin tôi làm thịt heo mang bán không? Nghe nói thịt heo dạo này đắt như vàng.
- Này, đừng nói bậy.
Thư Tịnh lại càng hoảng sợ, nàng vội vàng giữ lấy Hạ Thiên:
- Không cho phép cậu đánh nữa, đây là nhà tôi, cậu đánh người ở đây tôi biết phải làm sao?
- Đánh người mà thôi, có gì mà không được, mỗi ngày tôi đều đánh người.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Hơn nữa tên này không phải là người, cầu thủ quốc gia chỉ là heo, giết heo nào có phạm pháp?
- Này, người ta dù là heo cũng là heo được quốc gia nuôi dưỡng, có thể tùy tiện giết thịt sao?
Thư Tịnh tức giận nói, nàng mở miệng đã cảm thấy không đúng, rõ ràng chính nàng cũng đắc tội với Vu Tuấn Phi.
- Tiểu Tĩnh, em nói vậy có ý gì?
Vu Tuấn Phi quả nhiên rất tức giận, hắn bò lên:
- Tôi đối xử tốt với nhà em như vậy, em đối xử với tôi như vậy sao? Em...Ớ... ....
Hạ Thiên vươn tay chụp lấy cổ Vu Tuấn Phi, vì vậy mà hắn lập tức nghẹn lời, không thể phát ra âm thanh nào.
- Này, cậu đừng làm bậy.
Thư Tịnh bị dọa cho hoảng sợ, nếu Hạ Thiên thật sự bóp chết người thì phiền toái lớn.
Hạ Thiên khẽ dùng sức, thân thể Vu Tuấn Phi rời khỏi mặt đất. Hắn cứ như vậy mà nhấc bổng Vu Tuấn Phi ra ngoài cửa, sau đó hắn mở cửa phòng ném đối phương ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thư Tịnh lập tức thở phào một hơi, may mà Vu Tuấn Phi chỉ bị đánh văng ra ngoài cửa, không có tai nạn chết người. Nhưng một câu nói tiếp theo của Hạ Thiên lại làm nàng căng thẳng hẳn lên.
Hạ Thiên nói:
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ còn sớm, chúng ta ở nhà chơi vài giờ nữa nhé?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...